"Cậu đúng là không buông tha tôi, Jean à." Ánh mắt hắn nhìn tôi như nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh, "Xin lỗi, tôi không nghĩ câu nói sáng hôm nay khiến cậu tổn thương nhiều như vậy.
Tôi xin lỗi, tôi cho là cậu sẽ không để ý."
Hắn cố ý, tôi dám khẳng định!
"Tôi không muốn nhắc lại, đồ cũng đã giao cho anh, nếu như không có lời gì khác nữa, tôi muốn nghỉ ngơi."
"Cậu vẫn yêu Mary vậy sao?" Hắn không có ý rời đi.
"Tôi không muốn thảo luận vấn đề này với anh."
"Chẳng lẽ chúng ta lại vì em ấy mà xảy ra tranh chấp ư? Tôi không muốn như vậy."
"Tôi cũng không muốn."
Thượng Đế ơi, tôi nhanh chóng bị hắn chọc giận.
Tôi xoay người rót hết chút nước lạnh từ trong bình thuỷ tinh: "Tốt lắm, thưa ngài.
Thật ra tôi vốn cho là chúng ta có thể trở thành bạn bè, nhưng thực tế giữa chúng ta tồn tại khác biệt rất lớn, hơn nữa còn là về mặt quan niệm, anh có hiểu không vậy?"
"Hay là bởi vì vợ của cậu chết, đúng không?"
"Em ấy cũng là em gái của anh!"
"Tôi biết." Hắn cười khổ đứng lên, "Cậu đúng là một người chồng trung trinh...!ngủ ngon."
Có nói thêm với hắn cũng không được gì, đúng là không có cách nào khai thông nổi.
Tôi thấy hơi mệt, nên lặng lẽ tiễn hắn ra ngoài cửa.
Ngay lúc tôi chúc hắn ngủ ngon rồi định đóng cửa, một thân ảnh màu trắng đột nhiên đi ra từ bóng tối, doạ chúng tôi giật mình.
"Gars..."
Là Bernstein, cô ta mặc quần áo ngủ, đầu tóc bù xù, cô cầm giá cắm nến đứng ở lối đi, y hệt như một u linh nhợt nhạt.
Cô ta dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn tôi một cái, rồi chuyển sang công tước: "Tôi nghe nói anh đến tìm ngài Pontona...!Có thể nói chuyện với anh một chút không?"
Tôi thức thời gật đầu với cô ta rồi lui trở về phòng mình, trong tích tắc khi khe cửa khép lại, tôi nghe giọng nói của công tước lạnh lùng đanh thép: "Không cần phải..."
Tôi dường như không đành lòng nhìn thấy vẻ mặt đó của cô ta, chỉ có thể dựa vào cửa mà thương tiếc thay, tôi có thể tưởng tượng được bầu không khí giữa hai người ngoài kia diễn ra như thế nào.
Tiểu thư Bernstein đáng thương, cô ta nhất định không biết ngày mai của cô ta sẽ diễn ra như thế nào.
...!
Tối ngày hôm qua tôi rất lịch sự không đi nghe lén cô ta và công tước nói chuyện, bởi vì tôi biết bất kỳ sự cố gắng nào đều là uổng phí: Tình nhân của cô ta vừa mấy phút trước đã phán xử cô "có tội".
Cho nên sáng sớm nay khi nhìn thấy hai chiếc xe ngựa lái vào cửa, tôi lập tức biết chuyện gì sắp phát sinh.
Linh mục từ trên xe bước xuống, bên cạnh là một người đàn ông trung niên rất cao rất gầy, mặc đồ màu đen rất lễ mạo, khoác áo choàng bằng lông dài.
Đi theo phía sau bọn họ còn có hai người trẻ tuổi khôi ngô, một người trong số đó mặt đỏ bừng đầy mùi rượu, có thể đó chính là tên "cảnh sát nát rượu" mà công tước nói.
Bốn người lục tục đi vào phòng, tôi đoán mấy phút sau bà Harding sẽ đến gõ cửa phòng tôi, sau đó nói với tôi rằng: "Ngài Pontona, Đại nhân mời ngài đến sảnh phụ."
Khi bà ta đến truyền đạt những lời đó không thiếu một chữ, tôi đã mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị ra cửa.
"Cám ơn, vậy tôi đi."
Tôi đứng bên ngoài sảnh phụ nhìn đồng hồ bỏ túi, mới sáu giờ mười lăm phút, bọn họ tới sớm thật đấy, lúc này mọi người còn chưa thức vậy phải chứ?
Công tước giới thiệu tôi với người đàn ông cao gầy đó – chính là thám tử Splett, con ngươi màu đen của y quét lên mặt tôi một lần rồi mới đưa tay phải ra: "Rất hân hạnh được biết ngài, bác sĩ.
Nghe nói hai lần mưu sát đều do ngài đích thân khám nghiệm tử thi."
"Đúng vậy, bởi vì trong toà lâu này chỉ có tôi hiểu