...!thiếu chút nữa quên mất hắn ta là một người máu lạnh đến nhường nào, máu lạnh mà ngạo mạn!
-----
Chương 5
Hai lần dự tang lễ của tình nhân là tư vị gì chứ? Tôi cảm thấy bản thân mình giống như hai lần bị vùi vào trong đất lạnh như băng.
Những cây sồi cao lớn quây xung quanh khu tưởng niệm, ánh mặt trời chiếu rọi xuyên qua khoảng kẽ giữa các tán cây.
Một đám người mặc đồ tang đứng trên mảnh đất trống này, giống hệt một con quạ đang lặng yên.
Tôi thình lình ôm một bó hoa huệ tây lớn đứng vào bên cạnh công tước, trước mặt chúng tôi, linh mục Yassan Gada mặc lễ phục màu trắng để đọc lời cầu nguyện cho Mary.
Âm thanh của người réo rắt mà trầm ổn, từng tiếng từng tiếng vang xa:
"Thượng Đế, nơi đó của người mới là nơi quy tụ cuối cùng của chúng con.
Một đời rồi lại một đời, thậm chí khi còn chưa có núi, biển còn chưa hình thành, người đã tạo nên đất đai, tạo nên thế giới...!Từ vĩnh hằng cho đến vĩnh hằng..."
Lúc này tôi có thể nghe được tiếng cười của Mary vọng về bên tai, thanh thuý như chuông gió:
"Tại sao anh lại cưới em, Jean? Bởi vì em đẹp sao?"
"Bởi vì em từ trong ra ngoài đều rất đẹp!"
"Có biết tại sao em lại gả cho anh không?"
"Bởi vì em thương hại người đã vì em mà phát điên là anh."
"Không, là bởi vì anh đã dũng cảm ôm bó tử la lan đến trước mặt em, mà không hề sợ em sẽ gọi cảnh sát!"
...!
"Ôi, Thượng Đế vạn năng, chúng con không vì thế mà e ngại, dù là núi có sập, biển có bị vùi lấp..."
...!
"Bác sĩ, anh biết nguyện vọng lớn nhất của em là gì không?"
"Là gì vậy?"
"Là trở thành ống nghe của anh, như vậy anh sẽ vĩnh viễn mang em theo bên mình."
"Vậy anh sẽ là một người bác sĩ không có tâm trạng làm việc nhất rồi."
...!
Bốn người cường tráng từ từ đặt quan tài gỗ vào trong hầm mộ, tôi đem hoa huệ tây từ trong ngực rải lên trên nắp quan tài, đất bùn màu đen dần chôn vùi chúng, nặng nề dựng bia mộ lên.
"Con là phục sinh, con là sinh mệnh; dù cô ấy đã chết nhưng vẫn sống trong trái tim con.
Cô ấy sẽ phục sinh, người sống trong trái tim con sẽ không chết; con là người sống, cũng là người chết; nhìn xem, con sẽ sống mãi!"
Gặp lại sau, thân yêu của anh.
Các vị khách lần lượt làm dấu Thánh Giá rồi đi ra khỏi nghĩa trang, tôi đứng yên không nhúc nhích, nghe tiếng bước chân bọn họ càng lúc càng xa.
"Ngài Pontona, ngài có thể vào trong giáo đường tiếp tục cầu nguyện cho phu nhân." Linh mục đến khuyên tôi; nụ cười trên mặt anh rất giống thiên sứ, sợi tóc vén qua bên tai, đẹp đến thuần khiết không tạp niệm.
Tôi hy vọng mình có thể nghe theo đề nghị của anh, nhưng hai chân tựa như đã mọc rễ.
Không đi đâu cả, tôi muốn ở lại bên cạnh Mary.
Một bàn tay vỗ lên vai linh mục, lặng lẽ kéo người đi.
Vì vậy nên nơi này chỉ còn mình tôi với Mary, tất cả sự kiên trì và kiềm chế của tôi trong yên lạng hoàn toàn vỡ nát, những giọt nước mắt nóng hổi cũng không còn cách nào che giấu được nữa.
Tôi hôn bia mộ lạnh băng, tựa vào tảng đá cứng rắn mà kêu tên nàng.
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được những ngày tôi mất đi Mary sẽ như thế nào, cố gắng thuyết phục mình rằng sẽ không khác gì những ngày trước khi tôi quen biết nàng, nhưng hoá ra hết thảy chẳng có cách nào trở lại nguyên trạng, đã hai tháng rồi, tôi giống như bị khoét rỗng vậy, chỉ còn lại vỏ ngoài yếu ớt.
Không biết qua bao lâu, lúc tôi đứng lên hai chân lại đau dữ dội.
Tôi phải quay về, nếu đợi tiếp nữa tôi sẽ chết.
Mới vừa quay đầu, một đồ vật tại bia mộ gần đó thu hút ánh mắt tôi.
Đó là một chiếc khăn tay trắng tinh, vuông vắn chỉnh tề, trên góc bên phải có mấy chữ J.St.C được thêu bằng chỉ tối màu.
Tôi trầm mặc một lúc, vẫn là ôm nó vào lòng.
Lúc tôi quay trở lại lâu đài, trời đã sắp tối.
Quản gia McWebber đưa tôi đến phòng ăn, vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của tôi: "Ngài cả ngày nay chưa ăn gì, nhất định là đói bụng rồi phải không? Ngài công tước đã dặn dò nếu ngài quay về thì đi dùng cơm trước.
Xin thứ lỗi, buổi trưa tôi đã muốn đi mời ngài quay về, nhưng ngài ấy nói không cần quấy rầy ngài."
"Cám ơn ông, Lawrence." Tôi miễn cưỡng tựa cầu thang, "Xin hãy thay mặt tôi cảm ơn ngài công tước.
Tôi mệt lắm, chỉ muốn đi ngủ một giấc."
"Nhưng mà ngài Pontona..."
"Jean..."
Hai âm thanh đồng thời vang lên, McWebber ngẩng đầu lên nhìn thấy chủ nhân của mình đang đứng ở đầu cầu thang tầng hai.
"Đại nhân."
Công tước gật đầu với ông một cái: "Ngươi đi xuống trước đi, ta muốn nói chuyện với ngài Pontona một chút."
Hắn đã thay một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo mở rộng, bước xuống cầu thang đi về phía tôi.
Tôi nghiêng đầu muốn che giấu đôi mắt sưng húp của mình, mà hắn lại đứng ngay trước mặt tôi: "Jean, sắc mặt cậu thật khiến tôi lo lắng.
Thế nào, có khoẻ không?"
"Không, không sao...!tôi chẳng qua là