Tứ hoàng tử trực tiếp nói như vậy khiến cho Phương Tuấn Hiền có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không có quá ngạc nhiên.
Nhìn nét mặt của Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử, Phương Tuấn Hiền liền biết bọn họ là bị bắt buộc.
Tình huống bắt buộc này làm cho tâm trạng không tốt của Phương Tuấn Hiền càng tồi tệ hơn, ánh mắt cũng bắt đầu lạnh thấu xương. Nhưng ánh sáng sắc bén đó lóe sáng lên rồi biến mất, hắn rũ đôi mắt xuống không để cho ba vị hoàng tử nhìn thấy rõ ràng, thậm chí trong giọng nói lộ ra được vài ý cười: “Tứ hoàng tử, các ngươi cũng biết Văn Hiên các là do ta lập ra, ta sẽ không bán nó dễ dàng như vậy.”
Tứ hoàng tử nói: “Bởi vậy, về mặt giá cả Tuấn Hiền có thể tùy tiện ra giá.”
Phương Tuấn Hiền không hiểu, nói ra giá dễ nghe như vậy, nhưng hắn lại không thể tùy tiện mở miệng.
“Đây không phải là vấn đề tiền bạc.” Phương Tuấn Hiền nói.
Lúc này, Ngũ hoàng tử lên tiếng, thái độ của hắn ôn hòa hơn Tứ hoàng tử, lời nói thành khẩn nhiều hơn: “Tuấn Hiền, Văn Hiên các thanh lập lâu năm rồi, mọi người đều hiểu rõ. Ngươi đem mảnh đất này bán cho chúng ta, lại xây một Văn Hiên các khác, thật ra cũng giống nhau thôi, các học sinh trong thành Kỳ Dương đều vẫn nhớ Văn Hiên các mà tìm tới thôi.”
Phương Tuấn Hiền nghe nói như vậy, suýt chút nữa không nhịn cười được.
Coi hắn là con nít lên ba mà dụ dỗ sao?
Nếu Văn Hiến các bị hủy đi thì không chỉ làm mất mặt mũi của hắn, thanh danh của Văn Hiên các cũng không còn. Tuy rằng tổn hại không nhiều nhưng Phương Tuấn Hiền là người cao ngạo, hắn cũng không nuốt trôi cục tức này, cho dù là các hoàng tử muốn bắt nạt cũng không được.
“Ba vị hoàng tử điện hạ, ta liền nói rõ vậy. Ta không có dự định dở bỏ Văn Hiên các, càng không có định đem Văn Hiên các bán đi.” Lời của Phương Tuấn Hiền không có chỗ nào khác thường nhưng khí thế ngạo nghễ của hắn thì ba người đều cảm nhận được.
Sắc mặt của nhóm người Tứ hoàng tử trở nên khó coi vô cùng, Lục hoàng tử hét lên: “Phương Tuấn Hiền, chẳng lẽ ngươi không chịu nể mặt ba người bọn ta?”
“Đây không phải là vấn đề mặt mũi.” Phương Tuấn Hiền vẫn như trước không chịu thỏa hiệp.
Dường như ngũ hoàng tử nhìn về phía Tứ hoàng tử nhưng không có lấy được đáp án, hắn nói với Phương Tuấn Hiền: “Tuấn Hiền, chuyện này thật sự không thể thương lượng sao?”
Phương Tuấn Hiền nghe tiếng nói của Ngũ hoàng tử liền ngẩng đầu lên, khóe môi cười nhợt nhạt, ánh mắt lại sắc bén như lưỡi dao, không chút nào khiếp sợ nhìn Ngũ hoàng tử nói: “Nếu tiếp tục bàn chuyện này, ngược lại làm ta nghĩ rằng ba vị hoàng tử là cố tình nhắm vào ta. Không biết ta khi nào thì làm mất lòng ba vị, khiến cho ba vị hợp tác với nhau tóm chặt không buông? Không cho ta nếm mùi vị đau khổ thì không bỏ qua?”
Lời này nói quá rõ ràng, làm cho sắc mặt của nhóm người Tứ hoàng tử càng thêm kho coi.
“Phương Tuấn Hiền, tính cách của ngươi thật sự quá kiêu ngạo.” Đột nhiên, Tứ hoàng tử đứng lên, nét măt lạnh lùng.
Phương Tuấn Hiền cũng không sợ hãi nói: “Tứ hoàng tử quá khen.”
Tứ hoàng tử lạnh lùng nói: “Người xưa có câu: Kẻ thức thời mới là người tài giỏi.”
Ánh mắt của Phương Tuấn Hiền lạnh xuống: “Đáng tiếc, Tuấn Hiền cũng không phải là người tài giỏi như trong câu nói của Tứ hoàng tử.”
“Tốt.” Tứ hoàng tử phun ra một câu, xoay người rời đi.
Sắc mặt của Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử cũng không dễ coi nhìn liếc Phương Tuấn Hiền một cái, sau đó rời đi.
Phương Tuấn Hiền nhìn bóng lưng của bọn họ, chờ đến khi không nhìn thấy bóng lưng của bọn họ nữa mới để lộ ra lửa giận của mình, giơ tay khua một cái bộ trà cụ đều bị hất văng xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ giống như sóng mắt đang nổi dậy trong mắt hắn.
“Hoàng tử thì sao?”
Chỉ có người thật sự người trên địa vì cao nhất mới là người thắng cuộc, ngoài trừ người thắng cuộc, nhưng hoàng tử khác sống hay chết còn chưa biết được, bọn họ có tư cách gì làm cho hắn phải nhượng bộ!
Phương Tuấn Hiền suy nghĩ một cách tàn nhẫn, khóe mắt tràn ngập luồn khí lạnh lẽo, u ám khiến cho khuôn mặt khéo léo của hắn sinh ra tà khí, tản ra một loại mị hoặc khác thường.
Lần này thương lượng thất bại tạo nên rất nhiều phiền phức cho Văn Hiên các.
Hoàng tử vẫn là hoàng tử, thân là người của hoàng gia, vừa sinh ra đã có một phần quyền thế mà cả đời người khác cũng không có được. Ngay lúc đầu là gây phiền phức cho Văn Hiên các, sau đó quan phủ liên tục đến điều tra, nói trong Văn Hiên các có tội phạm đáng nghi, phải đóng cửa niêm phong.
Ban ngày, Văn Hiên các bị niêm phong, Phương Tuấn Hiền đứng cách đó không xa lạnh lùng nhìn bọn họ cùng với đám dân chúng vây quanh xem trò cười, nghe bọn họ thảo luận ầm ĩ.
“Ha.” Cuối cùng hắn cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi, dùng tay ra hiệu cho các ám vệ.
Ban đêm, Văn Hiên các bị niêm phong bỗng nhiên bị cháy, mọi người thi nhau lấy nước dập lửa. Văn Hiên các nổi danh nhiều năm hiện giờ lại bị đốt thành đống tro tàn. May mắn, buổi tối có người ở gần đó phát hiện nếu không lửa sẽ lan rộng ra phạm vi chung quanh.
Lúc chuyện này truyền tới tai Thủy Lung, nàng đã lấy được tiền vốn của ba vị hoàng tử.
“Coi ra hắn cũng rất có khí phách.” Thủy Lung lạnh nhạt đánh giá chuyện này, nghe không ra giọng điệu nàng là khen ngợi hay là ngầm mỉa mai.
Suy tính khế đất và ngân phiếu tới tay, Thủy Lung liền sai nhóm thợ mộc đã chuẩn bị sẵn đi qua đó bắt đầu khởi công xây các.
Hành động lỗ liễu này tự nhiên sẽ không gạt được ánh mắt của dân chúng và nhóm người quyền quý trong thành. Ngay cả điều tra cẩn thận cũng không cần, chỉ cần hỏi nhóm người thợ mộc là biết do Thủy Lung phái tới. Điều này làm cho dân chúng suy đoán, tình cảnh bi thảm lúc trước của Văn Hiên các có phải do Thủy Lung ngầm âm mưu, cố ý tạo nên?
Những suy đoán như vậy trực tiếp làm cho danh tiếng của Thủy Lung càng xấu hơn, đặc biệt là trong mắt của đám người tài tử, nàng làm điểm hình của ác nữ.
Chỉ là những lời đồn này không có ảnh hưởng gì đến Thủy Lung, kèm theo chuyện phải tiến hành từng món đồ, Thủy Lung đã sớm bận tới tối tăm mặt mũi, làm gì có lòng dạ đi quản lí cách nhìn và lời đồn của người ngoài đối với nàng.
Bởi vì nhân công đầy đủ, lầu các mới được xây rất nhanh, hơn nữa lần trước Văn Hiên các bị cháy có người phát hiện nhanh, mặc dù Văn Hiến các bị hủy nhưng hậu viện phía sau của các không có bị hư hại gì, cũng đỡ phải rầy rà mất thời gian.
Mộc Tuyết nói cho Thủy Lung biết lầu các mới xây xong có chút ẩm, phải chờ hai ngày nữa mới có thể sử dụng.
Thủy Lung hỏi: “Trong thời gian này không có ai gây phiền phức chứ?”
Nàng không ngờ Phương Tuấn Hiền sẽ để mặc nàng đem địa bàn của hắn cải tạo lại chứ, hắn là người tàn nhẫn và kiêu căng, tuy rằng thời gian ở chung không nhiều nhưng nàng có thể nhìn rõ tính cách của hắn.
“Có.” Mộc Tuyết nói: “Nhưng mà mỗi lần như vậy thì người của chúng ta chưa ra tay ngăn cản, nhóm người của Tứ hoàng tử cũng chưa kịp ra mặt, đã có một thế lực thần bí khác đem mọi chuyện rắc rối giải quyết, để cho Ôn Tuyền các được thuận lợi xây dựng.”
Lúc gọi ‘Ôn Tuyền các’, Mộc Tuyết nhịn không được cười trộm. Cảm thấy có đôi lúc suy nghĩ của Thủy Lung thật sự rất xấu.
Không chỉ chiếm đoạt Văn Hiên các của nhị công tử phủ thượng thư, xây cửa hàng mới còn đặt tên là Ôn Tuyền các.
Hai tên này cùng âm nhưng khác chữ. Ngay cả đại biểu cho sự vật cũng khác xa nhau, một cái là trà lâu, một cái là vật dùng để tắm. May là chưa có treo bảng hiệu lên, nhị công tử của phủ thượng thư còn chưa có biết. Chờ đến khi cửa hàng khai trương, sau khi hắn nhìn thấy tên của cửa hàng nhất định sẽ tức giận không nhẹ.
“Thế lực thần bí?” Thủy Lung hơi ngạc nhiên.
Nếu Mộc Tuyết nói là thế lực thần bí như vậy chắc chắn không phải là do sư phụ ngầm giúp đỡ. Vậy thì ai là người bí mật đứng một bên giúp đỡ nàng chứ?
Không biết vì sao trong đầu nàng đột nhiên nghĩ tới Trưởng Tôn Vinh Cực.
Từ sau khi nàng rời khỏi sơn trang nghỉ mát ở phía biển đông đên bây giờ đã hơn một tháng rồi, một tháng này nàng không có gặp lại Trưởng Tôn Vinh Cực, cũng không có nghe nói hắn trở lại thành Kỳ Dương.
Nhớ lại chuyện cũ ngày hôm đó, ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn nàng nói: Trường bào này vừa cắt, cả đời này ta với ngươi sẽ không là huynh đệ nữa.
Lúc đó, nàng liền nhận ra được câu nói này của hắn rất kì lạ, chờ rời khỏi chỗ đó, theo thời gian trôi qua, mạch suy nghĩ dần dần bình tĩnh lại mới hiểu rõ. Lại nhớ đến ánh mắt và giọng điệu của hắn khiến cho nàng có cảm giác hình như hắn không phải muốn cắt đứt quan hệ, ân đoạn nghĩa tuyệt với nàng. Trái lại giống như hắn muốn đem mọi đường lui của nàng đều chặn hết, có một loại cố chấp cùng độc đoán.
Mộc Tuyết nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của Thủy Lung, xê dịch môi muốn nói lại thôi. Nàng đã sớm phát hiện từ lúc Thủy Lung mất tích mấy ngày trở về, Thủy Lung thường hay ngồi ngây người như vậy. Nàng cũng rất muốn biết những chuyện gì đã xảy ra trong thời gian Thủy Lung mất tích, Võ vương đã làm gì nàng nhưng Thủy Lung không chịu nói. Mộc Tuyết cũng biết cho dù có hỏi nữa cũng không thu được kết quả gì.
Lúc này ngoài cửa có âm thanh thông báo truyền vào.
Thủy Lung hoàn hồn, gật đầu với Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết đi tới cửa, hỏi: “Có chuyện gì?”
Nô tài kia liền nói: “Bên ngoài có một cô nương nói muốn tặng quà cho quận chúa.” Dừng một chút nói tiếp: “Cô nương ấy tự xưng là Ngõa Lặc Oa.”
“Ngõa Lặc Oa?” Một nói khẽ vang lên, thì ra Thủy Lung đi từ trong thư phòng ra mới nghe nô tài đó nói. Ánh mắt lóe sáng, vẫy tay cho tên nô tài kia đi, nói: “Đi xem.”
Ngoài phủ quận chúa, Ngõa Lặc Oa ăn mặc thiếu vải lại kiểu cách yên lặng đứng đó.
Dung mạo của nàng và nữ tử ở Trung Nguyên hoàn toàn khác nhau, đối với người Trung Nguyên luôn ăn mặc bảo thủ mà nói, y phục trên người nàng là lỗ liễu, vô liêm sỉ. Bởi vậy, người đi ngang qua phủ quận chúa nhìn thấy nàng sẽ nhịn không được dừng bước lại, tò mò nhìn Ngõa Lặc Oa, còn có người nhỏ giọng bàn tán, lời nói thì không dễ nghe chút.
Đương nhiên, Ngõa Lặc Oa đều nghe thấy nhưng nét mặt của nàng vẫn không hề thay đổi, ngược lại cười đến ngọt ngào.
Cửa lớn của phủ quận chúa từ từ mở ra, nhóm người của Thủy Lung đi từ bên trong ra ngoài.
“Bạch cô nương, nhiều ngày không gặp có khỏe không?” Ngõa Lặc Oa nhiệt tình chào hỏi Thủy Lung.
Thủy Lung cười yếu ớt, đánh giá nàng một phen, trêu ghẹo: “Nhìn nét mặt của ngươi hồng hào như vậy, có lẽ mấy ngày nay sống cũng không tệ.”
Vừa nghe lời này, Ngõa Lặc Oa liền cười khổ, nói: “Bạch cô nươn, ngươi đừng có nói móc ta, ngươi không biết…hớ..” Nói một nửa liền cố tình ngưng lại.
“Ta không biết cái gì?” Thủy Lung chiều theo ý của nàng mở miệng hỏi.
Ngõa Lặc Oa mới vui vẻ, nhưng liếc mắt liền nhìn ra Thủy Lung chỉ thuận miệng hỏi thôi, chứ nàng ấy không hề có một chút tò mò liền biết mình không kích thích được hứng thú của cho đối phương, nhịn không được cảm thấy thất bại. Lắc đầu ai oán, nói: “Không có gì. Cái này là chủ nhân bảo ta đưa cho Bạch cô nương.”
Từ trong tay áo lấy ra một hộp ngọc tinh xảo.
Thủy Lung nhíu mày cầm hộp ngọc.
Thủy Lung cầm lấy hộp ngọc, trái tim của Ngõa Lặc Oa coi như cũng có thể thả lỏng. Nàng không sợ Thủy Lung nhận hộp ngọc, nàng chỉ sợ Thủy Lung không nhận thôi, bằng không nàng cũng không biết làm sao trở về bàn giao cho Trưởng Tôn Vinh Cực đây.
Sau khi Ngõa Lặc Oa thở ra một hơi, nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều, nàng nhìn chằm chằm vẻ mặt ngờ nghệch bình thường của Thủy Lung, bất đắc dĩ: “Từ trước tới giờ, ta đã quen với chuyện tặng quà cho người khác, đây là lần đầu tiên ta xin người khác nhận quà tặng.”
Thủy Lung không có hứng thú đếm xỉa tới Ngõa Lặc Oa, thuận miệng hỏi một câu: “Hắn đâu?”
Câu hỏi này khiến cho Ngõa Lặc Oa hớn hở, không đáp mà hỏi lại: “Bạch cô nương, ngươi nhớ chủ nhân à?”
Thủy Lung không hề do dự đáp: “Nhớ.”
Hắn không có ở đây như vậy Phượng Nhãn Quả cũng không có tin tức.
Ngõa Lặc Oa thầm nghĩ: Mặc kệ là giả hay là thật, chỉ cần có những lời này chắc chắn chủ nhân sẽ vui vẻ vài ngày, bọn họ… cũng sẽ được thoải mái ít bữa.
“Chủ nhân ngã bệnh.” Ngõa Lặc Oa nói.
Thủy Lung hơi giật mình: “Ngã bệnh?”
Ngõa Lặc Oa thấy vẻ mặt của Thủy Lung có chút biến hóa, chợt cảm thấy đạt được một ít thành tích tốt, thở dài: “Còn không phải là vì Bạch cô nương nên mới ngã bệnh hay sao? Mỗi ngày đều cơm không ăn trà nước cũng không thèm uống, tính cách thay đổi thất thường. Nếu không thì Bạch cô nương đi theo ta đến thăm bệnh chủ nhân một lúc đi?”
Mấy câu nói phía sau là do nàng bịa ra, nhưng Ngõa Lặc Oa nghĩ rằng: Bạch Thủy Lung có thể đi cùng nàng trở về, chủ nhân nhất định sẽ hài lòng, sẽ không trách tội nàng.
Thủy Lung lắc đầu. Hiện tại nàng còn có nhiều chuyện phải làm. Cũng không biết Trưởng Tôn Vinh Cực đang ở nơi nào, đương nhiên nàng sẽ không đồng ý.
Ngõa Lặc Oa không có thất vọng, giống như nàng đã sớm đoán được đáp án.
“Hôm nay, cuộc đối thoại giữa ta và Bạch cô nương, ta sẽ đem từng chữ nói lại cho chủ nhân nghe, kể cả câu Bạch cô nương nói nhớ chủ nhân.”
Nét mặt của Thủy Lung vẫn bình tĩnh tiếp tục đánh bại tinh thần kiên cường của Ngõa Lặc Oa.
Nàng xoay người, đám trang sức trên người nàng đều kêu đinh đang. Lúc nàng chuẩn bị bước đi, chợt nghe Thủy Lung hỏi: “Là các ngươi giải quyết đám người gây rắc rối cho ta?”
Ngõa Lặc Oa hiểu nàng hỏi gì, gật đầu cười nói: “Chủ nhân dặn, không được để cho Bạch cô nương bị người khác bắt nạt.”
Nàng bị bắt nạt?
Khóe môi của Thủy Lung nhịn không được lộ ra ý cười.
Lúc trước, nàng chỉ thuận miệng nói, hắn vẫn còn nhớ, còn bởi vì sợ nàng bị bắt nạt?
Ngõa Lặc Oa ngạc nhiên nhìn nụ cười của Thủy Lung, nói tiếp: “Lúc nãy, ta nói chủ nhân ngã bệnh không phải là nói giỡn. Bệnh này quả thật cũng có liên quan tới Bạch cô nương, nhưng mà khoảng thời gian gần đây đã khá hơn nhiều rồi.”
Thấy vẻ mặt Thủy Lung có chút biến hóa, Ngõa Lặc Oa nhịn không được nói thêm: “Vì sao chủ nhân không tự mình đến gặp mặt Bạch cô nương, chuyện này bọn thuộc hạ như bọn ta không đoán được suy nghĩ của chủ nhân. Nhưng ta nhìn ra, chủ nhân rất muốn gặp Bạch cô nương.”
Bằng không, chủ nhân cũng sẽ không ngây người gọi A Lung.
Thấy Thủy Lung lạnh nhạt gật đầu cũng không có biểu lộ cảm xúc gì thêm.
Ngõa Lặc Oa chợt nhớ tới một chuyện, híp mắt lại cười trêu ghẹo: “Ngày thành hôn của chủ nhân và Bạch cô nương không phải đã sắp tới rồi sao? Nói không chừng chủ nhân đang chuẩn bị quà cưới cho Bạch cô nương, chuẩn bị một kinh hỉ cho Bạch cô nương.”
Thủy Lung giương mi lên, nói: “Hôn ước giữa ta và hắn đã hủy rồi.”
“Cái gì?” Nụ cười của Ngõa Lặc Oa cứng đờ lại. Động tác chuẩn bị rời đi lại bị khựng ở nửa đường. Trong nháy mắt liền đi tới trước mặt Thủy Lung, vội vàng hỏi: “Bạch cô nương đang nói đùa đúng không? Bên bọn ta không có nhận được tin tức gì…”
Thủy Lung lạnh nhạt nói: “Chỉ là chưa có công khai thôi.”
Mặt mũi Ngõa Lặc Oa trắng bệch: “Bạch cô nương thật sự không có nói giỡn?”
Thủy Lung híp mắt một cái cũng không nói gì thêm. Biểu tình kia bày tỏ quá rõ ràng.
“Bạch cô nương, ta đi trước.” Ngõa Lặc Oa nói xong, cả người bay lên nhẹ như yến, nhảy về phía xa. Chốc lát liền không thấy bóng dáng.
Hiện tại, Ngõa Lặc Oa hận chính mình không thể mọc thêm hai cái cánh, nàng cảm thấy rất may mắn vì sự nhiều chuyện của bản thân, nói ra mấy chuyện không cần thiết. Nếu không nàng nhất định sẽ không biết chuyện hủy hôn này.
Hiện tại, chủ nhân không có ở trong thành Kỳ Dương, muốn trở về phải cần một vài ngày. Nếu chờ tới lúc công bố, bọn họ mới biết được tin, muốn ngăn cũng đã không còn kịp. Khi đó, phản ứng của chủ nhân sẽ như thế nào? Ngõa Lặc Oa không biết nhưng linh cảm cho nàng biết nhất định không phải là chuyện tốt.
Trước phủ quận chúa Hoa Dương.
Thủy Lung đứng đó nhìn theo hướng đi của Ngõa Lặc Oa, một lúc sau mới thu hồi tầm mắt, xoay người đi vào trong phủ. Mộc Tuyết vân im lặng đi bên cạnh nàng, cho tới khi vào trong thư phòng không có người ngoài, Mộc Tuyết mới nhìn Thủy Lung nghiêm túc nói: “Lung tỷ tỷ đối xử với Võ vương hình như rất đặc biệt.”
Thủy Lun nghe nàng nói, không kinh ngạc ngược lại hứng thú hỏi: “Đặc biệt chỗ nào?”
“Lung tỷ tỷ để ý hắn.” Mộc Tuyết nói thẳng vào chuyện chính.
Thủy Lung cười: “Hắn có thứ ta cần.”
Mộc Tuyết lắc đầu: “Lung tỷ tỷ để ý hắn không chỉ vì hắn có thứ tỷ cần, tỷ còn để ý… con người của hắn.” Mộc Tuyết bình tĩnh nhìn Thủy Lung lo nghĩ, nhưng không chậm hỏi: “Lung tỷ tỷ, tỷ thích Võ vương có phải hay không?”
Đáy mắt của Thủy Lung hơi gợn sóng, thỉnh thoảng sóng dồn dập khiến cho tình thần người khác khẽ rung. Nàng khẽ cười nói: “Ai cũng đều yêu thích những sự vật đẹp xinh, đặc biệt nhất là những sự vật xinh đẹp lại có một không hai.”
Mộc Tuyết cũng từng gặp Trưởng Tôn Vinh Cực, đương nhiên cũng biết dung mạo của hắn đẹp vượt giới tính, đặc biệt là khí chất thần bí làm nghiêng ngả lòng người. Mỗi cái hành động, mỗi cái lời nói đều mang nét đặc biệt, ngay cả tính cách thất thường cũng là một loại sức hấp dẫn của hắn.
Người như vậy có thể làm cho người khác nhìn thấy lần đầu phải kinh diễm, si mê nhưng cũng nhịn không được phải sợ hãi.
Mộc Tuyết cảm thấy Thủy Lung không phải là người ham mê sắc đẹp, nhưng đối phương lại đưa ra một đáp án quá mơ hồ khiến nàng cũng không thể hiểu rõ.
“Ý Thủy Lung tỷ tỷ là chỉ thích ngắm vẻ đẹp của Võ vương chứ không phải là vì yêu thích? Nhưng… Võ vương cũng không phải là sự vật, hắn là người.”
Thủy Lung đưa hai tay lên, khuỷu tay chống lên bàn, bàn tay chống cằm mình, hai con mắt híp lại.
Giờ khắc này, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh Trưởng Tôn Vinh Cực rơi xuống biển, trong tay cầm thanh kiếm Tranh Vanh, chém giết giao thú.
Nhớ khi đó, người nọ vạt áo tung bay, tóc dính nước, khí thế kinh thiên. Đứng ở giữa trời và biển, giống như hấp thu hết mọi linh khí của trời đất, cảnh vật bốn phía đều trở nên u ám buồn bã.
Sức mạnh cùng sắc đẹp kết hợp như vậy, tuyệt đối khiến cho tâm trí của mọi người đều phải chấn động.
Mộc Tuyết cảm thấy lúc này Thủy Lung im lặng càng làm cảm giác bị áp bách càng mạnh mẽ hơn. Dưới nụ cười nhợt
nhạt ẩn chứa một dã tâm đáng sợ, nanh vuốt sắc bén ẩn núp chỉ chờ có cơ hội sẽ ra tay đánh bất ngờ, gục ngã con mồi rồi cắn nuốt.
Không phải lần đầu nàng nhìn thấy dáng vẻ của Thủy Lung như vậy, nhưng áp lực của mấy lần trước không có dữ dội như lần này.
“Lung tỷ tỷ?” Mộc Tuyết không sợ Thủy Lung bởi vì nàng biết, Thủy Lung sẽ không gây tổn thương cho nàng, đối tượng chỉa mũi nhọn cũng không phải là nàng.
Sóng mắt của Thủy Lung vụt qua một cái, liếc mắt nhìn về phía Mộc Tuyết cười nhẹ, lạnh nhạt nói: “Ta biết hắn là người, mà còn là một nam nhân muốn thượng (*) ta nữa.”
(*) Thượng: Trên => nằm trên => nam trên nữ => *tắt đèn* tự nghĩ tiếp đi.
Mộc Tuyết đỏ mặt. Bởi vì lời nói của Thủy Lung rất trực tiếp.
“Ta thích biển, lại không có biện pháp làm cho nó thuộc về ta. Nhưng ta có thể lựa chọn một phương pháp để chiếm lấy nó.” Dừng một chút, Thủy Lung cười khẽ nói: “Có thể có lúc muội nghĩ rằng Trưởng Tôn Vinh Cực đẹp và hấp dẫn hơn biển, muội biết không? Lúc hắn đứng ở trên mặt biển giống như tiên cá trong truyền thuyết vậy, có thể mê hoặc tất cả những thuyền viên đi trên biển, mặc kệ là hải tặc hay là thủy quân.”
Mộc Tuyết cho rằng lời nói của Thủy Lung rất kì quái, nàng biết Thủy Lung đang khen Trưởng Tôn Vinh Cực nhưng nội dung và giọng điệu khen ngợi rất kì quái.
Nét mặt của Thủy Lung vẫn bình tĩnh lại ôn hòa như thường, tuyệt đối không có dấu hiệu hoa si.
Đương nhiên Mộc Tuyết không hiểu là phải rồi. Đây là giọng điệu lãng mạn và những lời khen ngợi như đường mật của tình nhân dành cho ở thế giới hiện đại, vừa tinh khiết lại vừa say mê.
“Đối với mỗi một thuyền viên đi biển mà nói, tiên cá chính là đại biểu cho tai họa. Cũng không có thuyền viên nào có thể chống lại sự mê hoặc của nó. Khi một tiên cá thật sự xuất hiện trước mặt thuyền viên, ta dám cá, cho dù biết rõ có nguy hiểm, biết nó sẽ kéo chính mình vào trong đáy biển, mê hoặc rồi giết chết mình, thuyền viên đó cũng sẽ dùng cảm quên mình hướng về phía nó, chiếm giữ nó.”
Mộc Tuyết cau mày.
Lời này nghe giống như một đoạn tình cảm vừa cố chấp lại thâm sâu, gần như tàn nhẫn lại rất nguy hiểm. Làm cho nàng nhịn không được lo lắng tình cảm Thủy Lung đối với Trưởng Tôn Vinh Cực đã sâu đậm quá mức. Nhưng vẻ mặt của Thủy Lung nói chuyện với nàng rất bình tĩnh, trong mắt cũng không hề có si mê.
Thủy Lung buông hai tay chống trên bàn xuống, đối với Mộc Tuyết nói: “Trên đời này tiên cá là vật nguy hiểm có một không có hai, đương nhiên ta rất thích. Nhưng ta càng yêu thích tính mạng và sự tự do của mình hơn.”
Mộc Tuyết càng ngày càng không hiểu ý của Thủy Lung, hỏi: “Ý của Lung tỷ tỷ là vì tính mạng và sự tự do của mình, tỷ sẽ không chấp nhận sự thân cận của Võ vương?”
Thủy Lung gật đầu, ngón tay khẽ gõ trên bàn, đột nhiên cười yếu ớt, nói: “Nhưng mà nếu hắn chủ động tiếp cận, cám dỗ ta, ta cũng sẽ không nhịn được bị mê hoặc.”
“Hả?” Mộc Tuyết bị nàng dọa hết hồn.
“Muội có biết hay không, truyền thuyết nói thuyền viên không có khả năng chống cự lại sự mê hoặc của tiên cá, nhưng tiên cá mê hoặc thuyền viên cũng là bởi vì tiên cá không có khả năng chống lại sự dụ dỗ của thuyền viên.”
Thuyền viên muốn sinh mạng và tự do. Chứ không phải là thoát khỏi tiên cá hoặc là nắm bắt tiên cá.
Một ngày bắt giữ trong tay, đối với thuyền viên, không chỉ sẽ không có gặp nguy hiểm lần nữa. Trái lại, sau này còn có thể đi biển thuận buồm xuôi gió.
Mộc Tuyết im lặng một hồi lâu cũng không có từ trong lời nói của Thủy Lung hoàn hồn được. Nàng bị lời nói của Thủy Lung xoay vòng vòng rơi vào trong sương mù, càng nghĩ càng loạn. Tạm thời cảm thấy Thủy Lung thích Trưởng Tôn Vinh Cực, một lúc sau nàng lại cảm thấy loại này không phải là thích.
Hay là, ngay cả Thủy Lung cũng không hiểu rõ tình cảm của mình?
Mộc Tuyết nghĩ như vậy liền từ từ khôi phục lại bình thường.
Mặc kệ thế nào, nàng chỉ hiểu một điều: Tóm lại, Lung tỷ tỷ cũng có để ý Võ vương, nếu không tỷ ấy cũng sẽ không nói nhiều lời như vậy.
Bóng đêm dần dần phủ xuống, Thủy Lung tắm rửa xong trở về phòng ngủ, liếc nhìn hộp ngọc để bên cạnh giường.
Nhận cái hộp này từ tay Ngõa Lặc Oa, ban ngày không có lòng dạ mở nó ra xem, cho tới bây giờ mới có thời gian rảnh rỗi.
Thủy Lung khoanh chân ngồi trên giường, cầm hộp lên mở ra xem.
Cái này…
Thủy Lung hơi nhíu mày, khóe môi lại mỉm cười.
Trong hộp có nhiều viên tròn tròn màu sáng, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào.
Đây rõ ràng là một hộp kẹo đường.
(TN: *Sặc nước*)
Ánh mắt sắc bén của Thủy Lung phát hiện một mảnh giấy nhỏ để ở trong hộp ngọc.
Nàng cầm lên xem, bên trong có vài dòng chữ nhỏ.
Vậy mà nội dung bên trong lại liên quan đến cách chế tạo, nguyên liệu và tác dụng của kẹo.
“Tên này…” Thủy Lung nở nụ cười.
Hộp kẹo này lại dùng quả Ngọc Quỳnh một trăm để làm nguyên liệu chính, có thể giúp đỡ tu luyện nội công. Đây chính là thứ có thể giúp đỡ nội lực tăng nhanh mà Thủy Lung đang cần, huống chi nàng cũng biết quả Ngọc Quỳnh rất quý giá. Với tính cách của nàng, nàng sẽ không vì ương bướng mà đem hộp kẹo này quăng đi hoặc là không ăn.
Thủy Lung lấy một viên kẹo bỏ vào miệng, hương vị ngọt ngào hơi lành lạnh khiến cho nàng hơi nhíu mày, rất nhanh liền thả lỏng.
Lúc luyện công, trong đầu nàng bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ: Nhất định phải đem kẹo này làm thành kẹo có vị thịt.
(TN: …)
Nàng không có phát hiện, nàng đã dần dần có thói quen với vị ngọt của kẹo, giống như thói quen của Trưởng Tôn Vinh Cực, hành vi và con người của hắn.
Chớp mắt đã qua năm ngày, lô hàng xà phòng đầu tiên cũng đã được sản xuất thành công. Khi Thủy Lung quyết định khai trương Ôn Tuyền các thì một đạo thánh chỉ làm xáo trộn mọi kế hoạch của nàng.
Thánh chỉ gọi nàng vào triều gặp mặt.
Thủy Lung đoán được gần đây trong triều xảy ra chuyện, nét mặt cũng không có kinh ngạc tiếp nhận thánh chỉ từ tay công công truyền chỉ, lạnh nhạt nói: “Ta đi đổi y phục rồi đi.” Dứt lời, xoay người đi về phía phòng ngủ.
Lần này không giống với lần trước vào cung gặp thái hậu, vào triều gặp hoàng thượng còn có toàn bộ đại thần trong triều cần phải ăn mặc đoan trang. Đây là quy cũ cũng là lễ nghi.
Lúc Thủy Lung đi về phía phòng ngủ, Mộc Tuyết đem cung phục tam phẩm dành cho quận chúa đã cất giữ thật lâu ra chờ Thủy Lung thay y phục.
Bạch Thủy Lung trước kia rất ít mặc cung phục của quận chúa, nhưng hàng năm vẫn có người đến lấy số đo, may các bộ cung phục theo các mùa xuân hạ thu đông. Quần áo và trang sức trước kia vẫn để ở phủ quận chúa. Thủy Lung đoạt lại phủ quận chúa từ trong tay cả nhà bà dì họ Vệ, Mộc Tuyết đã đem các món trang sức tìm trở về, xử lý thật tốt mới để vào hộp gấm.
Thủy Lung không chút do dự đem bộ y phục đơn giản trên người cởi xuống, đổi một bộ cung phục của quận chúa.
Cung phục tam phẩm của quận chúa là màu cam, hoa văn được thêu bằng chỉ bạc rất tinh xảo, nút áo làm bằng ngọc bích, cổ áo hơi cao, có thể phác họa ra cái cổ xinh đẹp của người mặc. Đai lưng màu tím buộc chặt eo nhỏ, dưới đai lưng có treo một ngọc bội hình chữ nhật duyên dáng. Bên ngoài khoác một chiếc áo khoác làm bằng vải tơ tằm mỏng cũng màu tím kết hợp với y phục màu cam có thêu hoa văn tơ tằm màu vàng bạc ở bên trong, đều là màu sắc đẹp đẽ quý giá.
Bộ cung phục quận chúa này vừa đẹp đẽ lại không mất đi phần thanh nhã, người bình thường cơ bản không có cơ hội gặp mặt hoàng thượng, rất dễ bị sự lộng lẫy của y phục áp chế khí chất của bản thân, khiến cho bản thân liền trở nên ảm đạm biến sắc.
Theo lý thuyết, lấy dung mạo của Thủy Lung, nếu mặt bộ y phục đẹp đẽ như vậy chắc chắn sẽ chẳng ra cái gì cả. Ai ngờ sự thật hoàn toàn trái ngược.
Mộc Tuyết nhìn Thủy Lung.
Dáng người hoàn hảo của Thủy Lung được phác họa ra, không hề còn cảm giác ngả ngớn nữa. Vật liệu may mặc quý giá làm cho khuôn mặt ngờ nghệch của nàng có thêm hào quang. Vạt áo rộng lớn, tay áo kéo dài đung đưa theo hành động của nàng, làm cho cảm giác bị áp bách đập vào mặt người khác. Lúc gương mặt của nàng không có biểu cảm, đôi mắt sẽ sắc bén làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Khi nàng cười ôn hòa, yếu ớt thì có một loại tôn quý dày đặc làm cho người khác nghĩ rằng nàng là người có tài trí vượt bậc, ngay cả dung mạo tầm thường cũng trở nên đặc biệt.
“Lung tỷ tỷ thật đẹp.” Mộc Tuyết thật lòng ca ngợi, dùng một cây kim trâm cài vào tóc cho Thủy Lung.
Thủy Lung xoay người nhéo nhéo khuôn mặt trắng như tuyết của nàng, nhu hòa nói: “Mộc Tuyết mới đẹp.”
Mộc Tuyết bị điệu bộ tán tỉnh của Thủy Lung làm cho dở khóc dở cười.
Khi Thủy Lung thay trang phục xong đi ra khỏi phòng ngủ đến đại sảnh, rõ ràng vị công công đang chờ nàng có chút kinh sợ, một lúc sau mới hoàn hồn.
“Mời quận chúa Hoa Dương!” Công công hoàn hồn, vô cùng cung kính khom người.
Thành âm quận chúa Hoa Dương từ miệng của công công nói ra ẩn chứa một sự kính trọng không gì sánh bằng.
Chờ Thủy Lung ngồi trên cổ kiệu tiến cung, công công mới giật mình phát hiện hành vi trước đó của mình, lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ: Không nghĩ tới, khi quận chúa Hoa Dương mặc trang phục lộng lẫy còn có khí thế tôn quý hơn cả nhóm công chúa và quý phi trong cung nữa.
Một đường đi thẳng từ phủ quận chúa Hoa Dương đến hoàng cung trọng địa có thủ vệ canh giữ nghiêm ngặt, cũng không biết qua bao lâu, chờ cổ kiệu được đặt xuống đất, Thủy Lung từ trong kiệu đi ra, đi qua cầu có vòm tròn màu trắng, nơi lâm triều mỗi ngày liền xuất hiện ở trước mặt — Huyền Lăng điện.
Nàng đứng đó không bao lâu liền nghe tiếng thông báo truyền ra —- “Truyền quận chúa Hoa Dương vào điện!”
Cửa chính của Huyền Lăng điện mở ra, bước chân bình ổn của Thủy Lung bước vào, qua cửa chính, lọt vào tầm mắt nàng là quan văn võ trong triều đình cùng với một người nam nhân độ tuổi trung niên ngồi phía trên cao chính là đương kim hoàng thượng —- Trưởng Tôn Lạc Dần.
Năm nay, Trưởng Tôn Lạc Dần mới bốn mươi lăm tuổi, là trưởng tử của thái hậu, đương nhiên dung mạo của hắn cũng hết sức nổi bật, chỉ là không có cách nào có thể so sánh với dung mạo của Trưởng Tôn Vinh Cực thôi. Ngũ quan tách biệt nhưng mỗi cái đều có nét riêng biệt của mình, nhưng kết hợp lại thì khuôn mặt lại thiếu đi phần hàm súc. Da của hắn màu sắc hơi đen, trong ánh mắt trầm đục hơi mờ nhạt có chút mệt mỏi, nhưng nhìn kỹ lại sẽ không phát hiện.
Hắn ngồi ở trên ngai vàng, mặc hoàng bào chói mắt, đầu đội mão vua có rèm châu, che giấu hết thảy sự mệt mỏi của hắn, làm nổi bậc lên khí thế hùng mạnh của hoàng gia, áp bách tất cả mọi người.
Thời gian đi từ cửa chính của Huyền Lăng điện vào trong giữa triều đình cũng để Thủy Lung đánh giá vị hoàng đế này.
Nàng đứng ở giữa thảm trải sàn, cúi mặt xuống, sau đó đúng mực nói:
“Hoa Dương tham kiến hoàng thượng.”
Thanh âm trong trẻo dễ nghe của thiếu nữ vang vọng trong triều đình, làm cho tất cả văn võ trong triều kể cả Trưởng Tôn Lạc Dần cũng ngây người trong chốc lát.
Từ lúc Thủy Lung bước vào trong điện, mọi người đều nhìn về phía nàng.
Thiếu nữ mặc trang phục lộng lẫy này bước đi ổn định lại nhẹ nhàng giống như chân đạp trên biển hoa sen. Bộ dạng của nàng trong sạch lại ung dung, vẻ mặt cười yếu ớt, ánh mắt sáng ngời không hề chớp.
Đây mới chính là dáng vẻ công chúa của hoàng gia!
Trang nghiêm, tôn quý, ôn nhã, ung dung,…
Trong nháy mắt, ý nghĩ kì lạ này liền xuất hiện trong đầu tất cả mọi người có mặt trong điện. Sau đó, nhanh chóng bị bọn họ xua tan, cảm thấy ý nghĩ vừa rồi chính là một chuyện cười. Cũng không hề thừa nhận, suy nghĩ này thật sự tồn tại. Ngay cả Trưởng Tôn Lạc Dần cũng vậy.
Trên thực tế là, tư thế này là do Thủy Lung cố gắng làm ra.
Kiếp trước, trong số mười ba vị huấn luyện viên của nàng, có một vị huấn luyên viên đặc biệt phụ trách dạy lễ nghi. Các lễ nghi từ xưa đến nay của giới quý tộc Trung – Âu, đều dạy hết cho Thủy Lung, vì nó có thể giúp nàng đối phó với mọi tình huống, cũng có thể để cho nàng đóng giả làm các loại nhân vật mà không hề có sơ hở.
Thế kỉ 21, người thừa kế của tổ chức Long Lân, hải tặc Long Vương của thần thoại như Thủy Lung, chưa bao giờ chỉ có hư danh.
“Hoa Dương miễn lễ.” Âm thanh trầm ổn, ôn hòa của Trưởng Tôn Lạc Dần vang lên, lắng nghe kĩ sẽ phát hiện trong giọng điệu đó có chút kinh ngạc cùng nghi ngờ.
Thủy Lung đứng thẳng lưng nhưng không có cứng ngắt, đứng giữa đại điện mà không hề có sự sợ hãi.
“Hôm nay gọi Hoa Dương vào đây là vì chuyện hôn ước giữa Hoa Dương và Võ vương.” Trưởng Tôn Lạc Dần nói.
Thủy Lung bình thản gật đầu, nói: “Mời hoàng thượng nói.”
Trước sai người truyền chỉ đưa thành Nam Vân cho nàng, sau đó gọi nàng vào triều đình. Rõ ràng làm bộ an ủi nàng, trên thực tế là muốn chặt đứt ý nghĩ không giữ lời hứa của nàng. Lần này, Thủy Lung không hề tỏ thái độ không vừa lòng, phối hợp diễn trò cùng Trưởng Tôn Lạc Dần.
Trưởng Tôn Lạc Dần: “Mấy ngày gần đây, Hoa Dương phải chịu tang của mẹ, trong thành lại có tin đồn từ khắp nơi truyền ra, nói thái độ làm người của Hoa Dương không đứng đắn, trẫm biết Hoa Dương là người như thế nào, nhưng khó có thể che lại miệng lưỡi của người đời. Về sau mới biết được Hoa Dương và Võ vương không hề có tình cảm, vai vế lại khác biệt, chuyện hôn ước này là do trẫm hồ đồ nhất thời tạo thành. Hôm nay, đặc biệt gọi Hoa Dương vào triều là muốn hỏi Hoa Dương, ngươi có đồng ý hủy hôn không?
Đồng…
Thủy Lung đang muốn trả lời, lại nghe một âm thanh lãnh khốc, vội vã truyền ra nhanh hơn cả nàng —-
“Không cho phép!”