Toàn bộ ánh mắt của văn võ bá quan trong triều đều nhìn về phía cửa lớn của Huyền Lăng điện, họ muốn biết là kẻ nào to gan tới như vậy, dám không cung kính mở miệng phản đối câu hỏi của hoàng thượng.
Tiếng vang từ ngoài cửa Huyền Lăng điện vang lên thật lớn, âm thanh vang dội gần như bất cứ lúc nào cũng có thể làm sụp đổ mọi thứ. Không biết là ai đẩy cửa vào hay là cửa vẫn mở, để lộ cảnh tượng bên trong ra ngoài.
Thủy Lung nghiêng đầu nhìn ra ngoài, tưởng ai xa lạ hóa ra là người hơn một tháng nay không gặp.
Trưởng Tôn Vinh Cực sải bước vào trong, bước chân vững vàng nhưng lại hết sức nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt hắn đã tới giữa cung điện và đứng cách Thủy Lung không quá xa.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Thủy Lung, giống như nhìn mãi không chán.
Thủy Lung thấy quần áo của hắn có chút xốc xếch, tóc đen không có gọn gàng như bình thường, có vài sợi rũ trên trán, không giống như cố tình rơi xuống, ngược lại tựa như bị gió thổi rơi xuống, lại không để cho người khác cảm thấy lôi thôi nhếch nhác, trái lại vẫn có khí chất tao nhã, phóng khoáng.
Tuy rằng trên trán của Trưởng Tôn Vinh Cực không có mồ hôi, hơi thở cũng không có rối loạn nhưng Thủy Lung vẫn cảm giác được, hắn đã chạy một mạch trở về, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã vội vàng hoàng cung.
Bởi vì để ý nàng sao? Để ý cuộc hôn nhân này?
Thủy Lung nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, trong đáy mặt hiện lên ánh sáng tối tăm, khóe môi hơi cong lên cười cười. Sau một khắc quay đầu lại nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Vinh Cực, Thủy Lung nhìn về phía Trưởng Tôn Lạc Dần nói: “Bẩm hoàng thượng, Hoa Dương đồng y hủy hôn.”
Lời của nàng làm mọi người thức tỉnh, bao gồm cả Trưởng Tôn Lạc Dần.
“Được…” Lời của Trưởng Tôn Lạc Dần hơi ngừng lại, giống như còn chưa hoàn hồn.
“Ta nói, không cho phép.” Trưởng Tôn Vinh Cực híp mắt, âm thanh cũng trầm xuống, mọi người đều có thể cảm nhận được sự độc đoán trong lời nói của hắn.
Văn võ bá quan ở đây chỉ cần đã từng gặp qua Trưởng Tôn Vinh Cực đều nhận ra thân phận của hắn, nhưng bọn họ đều không nhịn được sợ hãi vì sự dũng cảm của hắn. Cho dù hắn là Võ vương, đã từng là đứa con được tiên hoàng yêu thương nhất nhưng hiện tại tiên hoàng đã mất, mặc dù đương kim hoàng thượng là huynh đệ ruột thịt cùng cha cùng mẹ, hắn tự quyết tự định như vậy chẳng coi hoàng thượng ra cái gì, thật quá mức láo xược.
“Vinh Cực.” Lúc này, Trưởng Tôn Vinh Cực hoàn toàn tỉnh táo, vẻ mặt của hắn kinh ngạc không thôi, nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung đang đứng giữa đại điện, ôn hòa nói: “Cuộc hôn ước này là do hoàng huynh hồ đồ nhất thời điểm sai uyên ương, đệ và quận chúa Hoa Dương căn bản không hề có tình cảm với nhau, thân phận, vai vế cũng không thích hợp…”
Trưởng Tôn Vinh Cực cắt ngang lời hắn: “Không hủy.”
Nếu như ở bên ngoài triều xưng hô như thế này thì cũng không có gì lạ, nhưng hiện tại ở trước mặt văn võ bá quan, hắn lại tỏ ra thân thiết, dung túng đối với Trưởng Tôn Vinh Cực thì thật là khác thường. Có hai khả năng, một là hắn thật lòng hết mực yêu thương Trưởng Tôn Vinh Cực, coi nhẹ quy củ dúng túng hoàng đệ. Ngược lại, nói rõ hắn cố ý đối nghịch với Trưởng Tôn Vinh Cực, cố tình dùng thái độ ôn hòa đối với Trưởng Tôn Vinh Cực ngầm tạo nguy hiểm hãm hại đối phương.
Trưởng Tôn Lạc Dần thấy thái độ kiên quyết của Trưởng Tôn Vinh Cực, không khỏi liếc nhìn Thủy Lung một cái, không hiểu nàng có cái gì hơn người mà khiến cho Trưởng Tôn Vinh Cực để ý như vậy.
Vốn dĩ cuộc hôn ước này phải hủy bỏ, chỉ cần làm cho Thủy Lung đồng ý liền xong, ai ngờ bên này vừa giải quyết Thủy Lung xong, bên kia Trưởng Tôn Vinh Cực bám riết không buông.
“Vinh Cực, hoàng huynh còn nhớ ngươi từng nói ngươi chỉ lấy nữ tử ngươi thích.” Trưởng Tôn Lạc Dần cười ôn hòa, trên triều đình lại đem việc nhà ra bàn.
Trưởng Tôn Vinh Cực không chút do dự đáp: “Ta thích A Lung.”
“Cái gì?” Trưởng Tôn Lạc Dần sửng sốt.
Trưởng Tôn Vinh Cực chẳng thèm để mắt tới ‘huynh trưởng’ nhà mình, ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm Thủy Lung, một lúc sau nói: “Không cho phép hủy hôn.”
Thủy Lung khẽ nói: “Ta không được phép hủy hôn sao?”
Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ mím môi, đáy mắt ẩn hiện một chút lửa giận nhưng hắn không hề làm gì cả, cố nhẫn nhịn không bắt lấy Thủy Lung.
Thái độ của hắn như vậy làm cho Trưởng Tôn Lạc Dần kinh hãi, nghi ngờ không yên nhìn sang Thủy Lung, hắn vẫn không có nhìn ra sức hấp dẫn của Thủy Lung ở đâu, vậy mà có thể làm cho Trưởng Tôn Vinh Cực không chịu từ bỏ.
“Chuyện tình cảm cần phải lưỡng tình tương duyệt (*), Vinh Cực không thể vì bản thân thích người khác thì buộc họ cũng phải thích mình, Hoa Dương, trẫm hỏi ngươi, ngươi có thích Võ vương hay không?” Trưởng Tôn Lạc Dần hỏi.
(*) Hai bên đều yêu nhau.
Câu hỏi vừa dứt, cả điện đều yên tĩnh.
Không cần nói, văn võ bá quan trong triều hay là Trưởng Tôn Vinh Cực đều nhìn chằm chằm Thủy Lung.
Thủy Lung nghiêng mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Thực một lát, đột nhiên nhoẻn miệng cười với hắn, nụ cười mềm mại nhưng không hèn nhát, đôi mắt cũng híp lại, tròng mắt đen nhánh sóng dập dờn đung đưa, trong nháy mắt có thể câu hồn người khác, lúc nhìn lại thì không thấy có bất kỳ nhấp nhô gì, làm cho người khác phải hoài nghi tươi đẹp lúc nãy là ảo giác thôi.
Mọi người nhìn thấy nụ cười của nàng đều đoán thầm nàng sẽ nói thích.
Trưởng Tôn Vinh Cực lại giành nói trước: “Không được nói.”
“Ừ.” Thủy Lung nhíu mày.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhíu mày nói: “Không được nói những lời ta không thích nghe, lời giả dối ta cũng không muốn nghe.”
Thủy Lung nhìn Trưởng Tôn Lạc Dần nói: “Võ vương không cho ta trả lời.”
Trưởng Tôn Lạc Dần bị Trưởng Tôn Vinh Cực lặp đi lặp lại lời nói nhiều lần hù dọa. Hắn hiểu rõ tính cách của Trưởng Tôn Vinh Cực, một khi có người chống lại lời của hắn, trừ khi tâm trạng của hắn tốt, không có hứng thú, bằng không hắn nhất định sẽ khiến cho người khác sống không bằng chết. Sự cuồng ngạo của hắn không có ai có thể so sánh được, bị người từ chối như thế, hứng thú của hắn càng biến mất nhanh chóng, nhưng mọi chuyện đang xảy ra ở trước mắt hoàn toàn trái ngược.
“Mọi chuyện cứ quyết định như vậy đi, hôm nay trẫm sẽ viết chỉ, chiếu cáo cho thiên hạ biết hôn ước của Hoa Dương đã được hủy bỏ.” Trưởng Tôn Lạc Dần kiên quyết nói.
Lời này vừa dứt, vẻ mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không có thay đổi, cả người phát ra khí thế kinh khủng, làm cho thảm trải dưới chân hắn bị chẻ rách, cũng khiến cho khí huyết của văn võ bá quan trong triều cuộn trào khó chịu.
“Vinh Cực!” Giọng nói của Trưởng Tôn Lạc Dần cảnh cáo chứ chẳng thể làm gì được.
Trưởng Tôn Vinh Cực không đếm xỉa tới Trưởng Tôn Lạc Dần, nói với Thủy Lung: “A Lung, đừng quậy nữa, ta xin lỗi được chưa?”
Lời nói của hắn vừa nhỏ lại vừa nhạt, cộng thêm khí thế kinh người, làm cho người khác không nghĩ hắn đang xin lỗi, trái lại giống uy hiếp nhiều hơn.
Chỉ có Thủy Lung và Trưởng Tôn Lạc Dần biết. Một câu ‘Ta xin lỗi’ của hắn rất hiếm nghe được. Đặc biệt là Trưởng Tôn Lạc Dần, thậm chí hắn còn không dám tin. Một người từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ biết nói xin lỗi vậy mà hiện tại lại nói, hắn không bị lãng tai chứ!
Thủy Lung không nói gì, cũng không có né tránh ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực.
“Mấy ngày nay không gặp là bởi vì ta chuẩn bị quà cưới cho ngươi.” Trưởng Tôn Vinh Cực giải thích.
Hắn cũng biết giải thích việc làm của mình cho người khác nghe nữa sao?
Trưởng Tôn Lạc Dần lại sợ hãi.
Thủy Lung nhịn không được mỉm cười.
Đúng là đã bị Ngõa Lặc Oa đoán trúng.
Nàng không có phát hiện khi nghe Trưởng Tôn Vinh Cực nói ra câu này, trong lòng nàng cũng cảm thấy có chút ngọt ngào và mềm mại.
Nhưng mà nàng không có nhượng bộ, khẽ nói: “Hôn ước này không thể không hủy.”
Từ hôn có rất nhiều lợi ích tới tay, hôn ước này không thể không hủy, bằng không sẽ rất khó ăn nói với thái hậu và hoàng thượng. Từ trước tới giờ, nàng luôn làm việc có đầu có đuôi, không để lại sơ hở làm cho người khác tóm đuôi.
“Được.” Một lúc sau, Trưởng Tôn Vinh Cực cũng đồng ý.
Thanh âm đồng ý vang lên khiến cho mọi người có mặt đều ngỡ ngàng, lúc nãy còn không muốn, tại sao lại đáp ứng đột ngột như vậy?
Xem ra Võ vương đối với Thủy Lung chỉ là hứng thú trong chốc lát, nên không có nhiều kiến nhẫn lắm.
Đây đều là suy nghĩ chung của mọi người có mặt trong điện.
Nghi ngờ trong đáy lòng Trưởng Tôn Lạc Dần cũng theo lời nói của Trưởng Tôn Vinh Cực mà biến mất, cười nói: “Hôn ước này là do trẫm mắc nợ Hoa Dương, Minh Lễ Tầm.”
“Dạ, hoàng thượng.” Minh Lễ Tầm – Minh công công đứng ở bên cạnh, lấy ra một đạo thánh chỉ đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu đọc: “Phụng thiên thừ vận, hoàng đế chiếu viết, phong quận chúa Hoa Dương từ tam phẩm lên nhất phẩm, tiền thưởng ba nghìn, lụa là gấm vóc bảy cuộn,…. Khâm thử!”
Trong số ban thưởng không có nhắc tới chuyện lãnh địa thành Nam Vân.
Đối với Thủy Lung đây đúng là niềm vui bất ngờ.
Tuy rằng vị trí nhất phẩm quận chúa và tam phẩm cũng không có gì khác nhau, đều là chức giả chẳng có quyền lực. Nhưng đôi lúc, chỉ cần có địa vị tôn quý này cũng có thể đem tới rất nhiều phương tiện.
Chủ yếu là Trưởng Tôn Lạc Dần không có nhắc tới chuyện đất phong ở Nam Vân, rất hợp ý của Thủy Lung. Nếu người ngoài không biết thành Nam Vân là tài sản thuộc về nàng, nàng mới có thể âm thầm phát triển tốt hơn.
“Tạ ơn hoàng thượng.” Thủy Lung không nhanh không chậm nói.
Nàng đã đoán được nguyên nhân Trưởng Tôn Lạc Dần làm như vậy.
Mảnh đất ở thành Nam Vân vừa nghèo lại vừa loạn, nếu thật sự đem nó làm phần thưởng ban cho Thủy Lung mọi người sẽ nghĩ Trưởng Tôn Lạc Dần là một vị hoàng đế keo kiệt xảo trá. Hủy hôn của Bạch Thủy Lung lần thứ nhất, lại tiếp tục đem hôn ước của Bạch Thủy Lung hủy lần nữa khiến nàng trở thành nữ tử bị nhà trai bỏ hai lần, còn cầm một khối u ác tính quăng cho nàng, việc làm như vậy thật đúng là quá đáng.
Cho dù mọi người biết được mảnh đất này là do Thủy Lung tự mình yêu cầu, e rằng cũng chẳng ai tin tưởng.
“Hoa Dương không cần đa lễ, những thứ này Hoa Dương nên có.” Trưởng Tôn Lạc Dần nói.
Chuyện hủy hôn coi như đã chắc chắn kết thúc.
Nhưng mà Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn đứng im không nhúc nhích, làm Trưởng Tôn Lạc Dần không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Không phải hắn đã chấp nhận yêu cầu hủy hôn rồi hay sao? Tại sao còn đứng ở chỗ đó?
Trưởng Tôn Lạc Dần im lặng suy nghĩ một lúc, thời gian lên triều cũng gần qua, liền liếc nhìn về phía Minh Lễ Tầm.
Minh Lễ Tầm liền hiểu ý của hắn, đang định hô ‘Có việc tấu lên, không việc bãi triều’ thì đã thấy Trưởng Tôn Vinh Cực đứng ở giữa điện cử động.
Động tác của hắn nhẹ nhàng, chậm chạp lại giống như tùy ý nhưng không hiểu vì sao nó lại hấp dẫn tâm trí của mọi người.
Từ trong tay áo hắn lấy ra một cuộn giấy Tuyên Thành, đưa về phía Thủy Lung.
Chân mày của Thủy Lung hơi nhướng lên, ngón tay vừa mới chạm vào cuộn giấy, Trưởng Tôn Vinh Cực buông tay, để cho nàng lấy được.
“Đây là sính lễ chỉ.”(*) Trưởng Tôn Vinh Cực nói.
(*) Chỉ: Thánh chỉ, chiếu chỉ.
Lời này giống như sét đánh ngang tai khiến cho đầu óc của mọi người trong điện ù ù, vẻ mặt trắng bệch, không hiểu hắn đang nói gì.
Thủy Lung cầm cuộn giấy mở ra coi, bên trong trống rỗng, nhìn về phía Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Không có gì cả?”
“Ngươi viết vào thì có thôi.” Ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực không rời khỏi nàng.
Giọng điệu của hắn vẫn chậm chạp lạnh nhạt như cũ, nhưng lại ẩn chứa một loại tự tin vô cùng mạnh mẽ.
Thủy Lung cười khẽ.
Nàng biết Trưởng Tôn Vinh Cực không biết dùng lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành người khác nhưng một câu như thế này cũng đủ để cho nữ tử trong thiên hạ phải động lòng rồi. Chẳng qua lời nói của hắn là thật lòng, trong lúc vô tình nói ra lại có thể giống như lời tỏ tình được chuẩn bị kĩ càng từ trước.
Nàng không trả lời, vẻ mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực càng lạnh nhạt hơn, đầu lông mày cũng nhíu lại nhưng chỉ có Thủy Lung nhìn thấy. Hắn nói:
“Lần này hôn sự bị hủy, bây giờ ngươi là nữ tử chưa có gả, có thể để cho người khác cầu hôn.”
Nói tới nước này, mà mọi người có mặt ở đây cũng không hiểu nữa thì bọn họ cũng không còn mặt mũi nào làm trọng thần của triều đình rồi.
Bạch Thủy Lung có tài đức gì có thể làm cho người tài giỏi xuất chúng như Võ vương gia hao hết tâm tư như vậy chứ?
Vẻ mặt Trưởng Tôn Lạc Dần trầm xuống. Hắn không ngờ rằng Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ làm như vậy.
Nếu như Trưởng Tôn Vinh Cực cố ý muốn cùng Bạch Thủy Lung kết hôn, e rằng không cũng không có cách nào ngăn cản. Nếu như Bạch Thủy Lung đáp ứng, như vậy lần này hủy hôn chẳng phải là làm trò cười rồi hay sao? Người tạo nên lại là hắn, như thế càng giống một vở hài kịch.
Hết lần này tới lần khác, Trưởng Tôn Vinh Cực đều nói không.
Hiện tại, hôn sự đã hủy, Bạch Thủy Lung thành nữ tử chưa gả, có quyền lợi chấp nhận lời cầu hôn của người khác.
“Ta cũng có quyền lợi đáp ứng hoặc cự tuyệt đúng không?” Thủy Lung đáp trả Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ gật đầu, giọng nói lạnh nhạt nhưng rõ ràng: “A Lung, ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện gả cho ta.”
Vì vậy, đầu tiên ngươi đồng ý từ hôn, kế đó liền cầu hôn?
Như vậy, coi như là đánh vỡ thể diện của Trưởng Tôn Lạc Dần nha…
Sóng mắt Thủy Lung loáng qua một cái, cười vô cùng thoải mái.
Mọi chuyện đều vì nàng mà dựng lên, nàng lại yên ổn đứng ở bên ngoài, không có cảm thấy ngại ngùng chút nào.
Thủy Lung cầm cuộn giấy trong tay rung rung, lạnh nhạt nói: “Chỉ dựa vào một tờ giấy bỏ trống làm sính lễ, liền muốn ta cam tâm tình nguyện gả cho ngươi?”
Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Ngươi từng nói muốn mua Phượng Nhãn Quả.”
Lần này Thủy Lung không nói gì, Trưởng Tôn Lạc Dần liền đứng lên, vẻ mặt sốt ruột, tức giận nghiêm túc nói: “Vinh Cực, đó là báu vật mà khi phụ hoàng còn sống ban tặng cho đệ, đệ…”
“Đồ của ta, do ta quyết định.” Trưởng Tôn Vinh Cực chẳng có lòng dạ nào nghe huynh trưởng dạy bảo.
“Không được! Tuyệt đối không được!” Trưởng Tôn Lạc Dần giận dữ không thể che giấu. Hắn nói Trưởng Tôn Vinh Cực không nghe, đành chuyển ánh mắt nhìn về phía Thủy Lung, cảnh cáo nàng không được để ý tới Phượng Nhãn Quả.
Thủy Lung giả bộ như không có nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của hắn, đối với Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Không phải ngươi không chịu bán hay sao?”
Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ nói: “Đúng là không bán.”
Thủy Lung chờ hắn nói câu tiếp theo.
Quả nhiên, Trưởng Tôn Vinh Cực không có ngừng lại lâu, nói tiếp: “Ai mua ta cũng không bán, ta chỉ cho nương tử của ta, nương tử của ta muốn ta liền cho.”
Hì hì…
Lời này được nói ra từ trong miệng Trưởng Tôn Vinh Cực, kết hợp với vẻ mặt lạnh lùng như vậy khiến Thủy Lung buồn cười không thôi.
“Mấy ngày nay ta mới đem nó dời chỗ trồng.” Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nụ cười của Thủy Lung, đôi chân mày giãn ra không ít, vẻ mặt cũng khoan khoái hơn nhiều.
Thủy Lung vừa nghe liền sững sốt.
Hồi nãy, hắn nói mấy ngày nay đi chuẩn bị sính lễ cho nàng, hiện tại lại nói đi trồng Phượng Nhãn Quả. Hắn nói gì nàng không hiểu rõ. Hắn nói sĩnh lễ hay là Phượng Nhãn Quả, hắn đã sớm có ý định đem Phượng Nhãn Quả làm sính lễ tặng nàng?
“Dời chỗ trồng?” Thủy Lung chú ý tới từ này.
Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Phượng Nhãn Quả còn chưa có chín mùi.” Dừng lại chút: “Cũng sắp.”
Thủy Lung giờ mới nhớ tới, trong thiên hạ mọi người đồn rằng tiên hoàng đem Phượng Nhãn Quả ban cho Trưởng Tôn Vinh Cực nhưng không có nói là Phượng Nhã Quả đã chín hay là Phượng Nhãn Quả rễ hoặc là mầm.
Nàng chú ý tới vẻ mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực, bỗng nhiên nhớ tới hồi đó mỗi lần nàng nhắc tới chuyện mua bán Phượng Nhãn Quả với Trưởng Tôn Vinh Cực. Lần đầu tiên, hắn không cho nàng bất kì câu trả lời nào. Lần thứ hai, chỉ lắc đầu. Lần thứ ba cũng chính là lần cuối cùng, lúc ở cái sơn trang phía biển đông kia, khi đó hình như hắn nói: Không phải là không chịu cho ngươi…
Lúc ấy, Thủy Lung không có suy nghĩ nhiều. Hiện tại, kết hợp lại lời của hắn, nàng mới biết thì ra Phượng Nhãn Quả chưa có chín.
Thủy Lung im lặng nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, đối diện với con ngươi xanh đen và trong suốt của hắn, bên trong còn có từng đợt sóng chồng chất lên nhau, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt lãnh khốc bên ngoài.
Im lặng một hồi lâu, Thủy Lung cong môi lên cười, đột nhiên nói: “Ngươi thật sự thích ta?”
“Thích.” Trưởng Tôn Vinh Cực không hề chần chừ trả lời ngay lập tức.
Thủy Lung lại hỏi: “Ngươi cưới ta, sẽ thượng ta?”
Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Ta cưới ngươi, ngươi là nương tử của ta, đường nhiên bị ta thượng.” Dừng lại một chút, trầm giọng nói thêm một câu: “Chỉ có thể bị ta thượng.”
Văn võ bá quan hai bên cười ngất, vẻ mặt mỗi người đều rất là đặc sắc, Trưởng Tôn Lạc Dần cũng không ngoại lệ.
Thủy Lung gật đầu, không tính toán vấn đề ai thượng ai, theo lời của hắn nói: “Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, ngươi thượng ta, sau này ngươi thượng hoặc có thể thượng đều chỉ là một mình ta.”
Giọng nói của nàng lạnh nhạt, mềm mại, mắt sáng như tuyết, sắc sảo bình tĩnh lại tỏa sáng long lanh. Làm cho Trưởng Tôn Vinh Cực mê mẩn, hiểu lời của nàng nói: “Ta chỉ cần một mình ngươi, chỉ cưới một mình ngươi.”
Hắn bình tĩnh nhìn Thủy Lung, Thủy Lung lại không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Ngươi.” Hắn nói, lạnh nhạt chậm chạp nói: “Nương tử của ta.”
Hắn ngông nghênh quyết định, lời nói thành khẩn, nghiêm túc hứa hẹn.
“Ngươi cho là ta nhất định sẽ đồng ý?” Vẻ mặt Thủy Lung không hề biến đổi.
Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Ngươi không có trực tiếp từ chối, lại còn hỏi đáp án của ta.”
Hắn vẫn luôn là người thông minh, chỉ khi nào ở trước mặt Thủy Lung hắn mới nói ra cảm xúc thật của mình thôi, nhưng không có nghĩa là là hắn ngu dốt.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Thủy Lung có thể nhìn thấy rõ ràng một chút tính cách của hắn, đồng thời hắn cũng có thể nhìn rõ vài phần tính cách của nàng.
Chẳng qua là tính cách này vẫn như cũ làm cho hắn thích, làm cho thái độ của hắn đối với nàng càng thay đổi nhiều hơn.
“Ha ha..” Thủy Lung cười, nụ cười không có chút nào dè dặt giống nữ tử nhưng cũng không để cho người khác tìm được chỗ bắt lỗi, thậm chí cảm thấy nụ cười của nàng rất thoải mái, rất chói mắt.
“Quận chúa Hoa Dương.” Trưởng Tôn Lạc Dần nhìn ra đầu mối nguy hiểm, vội mở miệng cảnh cáo.
Thủy Lung nhìn về phía hắn, chậm rãi thu lại nụ cười, không kiêu ngạo không nịnh nọt mỉm cười nói: “Hoàng thượng, hôn ước trước kia của Hoa Dương đã được hủy bỏ dưới sự chứng kiến của hoàng thượng và văn võ bá quan. Hiện tại, hôn ước mới lại được kết thành dưới sự chứng kiến của hoàng thượng cùng các quan văn võ, không phải là chuyện may mắn hay sao?”
Nàng vừa nói xong, thân thể đã bị ai đó ôm lấy, lưng tiếp xúc với độ ấm quen thuộc.
“Buông…úi.”
Mới nói một chữ, miệng đã bị ngăn chặn lại.
Nụ hôn của Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn không có nhiều kỹ xảo, chỉ có trút hết tình cảm vào đó, nóng bỏng quấn quýt lấy nhau.
Thủy Lung híp mắt, thấy vẻ mặt vặn vẹo của văn võ bá quan cùng sắc mặt tái mét của Trưởng Tôn Lạc Dần, đáy mắt gợn sóng cuồn cuộn.
Trưởng Tôn Vinh Cực không có một chút kiêng kỵ nào khiến cho người khác phải giật mình, nhưng rất là hợp ý với Thủy Lung.
Hôm nay, nàng không có quyền thế, nhưng nàng có thể dựa quyền thế người khác.
Quyền thế này là do Trưởng Tôn Vinh Cực chủ động đưa tới tay nàng.
“Ngươi không tập trung.” Trưởng Tôn Vinh Cực rời khỏi khoang miệng của nàng, môi vẫn dán vào môi của nàng nói chuyện.
(TN: *nghẹn họng.*)
Thủy Lung khẽ nói: “Nơi này là triều đình.”
“Triều đình thì sao?” Trưởng Tôn Vinh Cực ma sát đôi môi của nàng, giơ lên con ngươi, lông mi gần như có thể chạm vào mi mắt của nàng, gần trong gang tấc bốn mắt nhìn nhau, âm thanh của hắn vừa rõ ràng lại vừa sâu kín, lầm bầm: “Đã rơi vào trong tay ta, ngươi trốn không thoát được đâu. A Lung, ta rất nhớ ngươi, chỗ nào của ta cũng nhớ ngươi…”
(TN: Chỗ nào cũng nhớ O.O)
Lúc ngươi nói mấy lời này, tay của ngươi đừng có sờ loạn lung tung được không?
Thủy Lung thầm nghĩ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói: “Có thể buống được chưa?”
“Không buông.” Trái lại, Trưởng Tôn Vinh Cực ôm càng chặt hơn, trong âm thành lạnh nhạt, chậm rãi dường như có chút đắc ý nói: “Ngươi là thê tử của ta, nên để ta ôm, nên để ta hôn.”
Bởi vì có cái thân phận này, những chuyện ngươi làm đều là chuyện bình thường sao? Ngươi muốn được voi đòi tiên hả?
Trong đầu Thủy Lung xuất hiện một cái suy nghĩ, thật sự không còn giãy dụa nữa.
Thứ nhất, có giãy dụa nữa cũng không thoát được. Thứ hai, nàng cố ý muốn cho đám người của Trưởng Tôn Lạc Dần nhìn.