Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Mèo bắt chuột


trước sau

“Lung tỷ tỷ, tỷ cười gì vậy?”

Lúc chỉ có hai người, Mộc Tuyết luôn tán dóc rất thoải mái.

Thủy Lung cười nói: “Cười một Đại Miêu duy ngã độc tôn, vừa bá đạo lại kiêu ngạo, cuối cùng cũng học được cách săn sóc người khác.”

“Mèo lớn?” Mộc Tuyết phát hiện đầu ngón tay của Thủy Lung khẽ gõ xuống tấm đệm, ánh mắt Mộc Tuyết rơi xuống đệm ghế, đột nhiên hiểu rõ. Chỉ là, nàng nghe Thủy Lung đem người nào đó hình dung thành con mèo lớn, nhịn không được cảm thấy rất tức cười. Sự sợ hãi đối với người đó cũng phai nhạt đi. Nàng tiếp tục trêu ghẹo nói: “Con mèo lớn làm sao biết chăm sóc người khác được, còn cái gì mà duy ngã độc tôn, bá đạo với kiêu ngạo… Đại Miêu.”

Nói xong nàng không nhịn được cười ra tiếng, giả bộ nhìn chung quanh, hỏi Thủy Lung: “Sao muội không nhìn thấy con mèo biết chăm sóc người khác đâu hết nhở?”

Thủy Lung nói: “Lén lút tìm chỗ núp rồi.”

“Lung tỷ tỷ có biết nó trốn chỗ nào không?” Mộc Tuyết lại hỏi.

Ánh mắt Thủy Lung lưu chuyển: “Nếu không ở trong phòng thì ở trên mái hiên, hoặc là ở nóc nhà gì đó.” Nàng giống như một chuyện gia nói: “Đó đều là những nơi con mèo rất thích trốn.”

Lúc này, hô hấp của người nào đó đang ở trên nóc phòng của Thủy Lung hơi kiềm hãm.

Nàng, phát hiện ra mình sao?

Lúc này, Trưởng Tôn Vinh Cực nửa ngồi chồm hổm xuống, giống như chuẩn bị khom lưng ngồi xuống. Nhưng khi nghe được mấy lời này của Thủy Lung, động tác của hắn liền dừng lại, mới hình thành cái dáng ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng này, kết hợp với gương mặt không biểu cảm của hắn, ánh mắt gợn sóng từng cơn. Nếu bị người ngoài nhìn thấy, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy tạo hình này rất ngu ngốc, rất buồn cười. Quả thực, hắn giống như con mèo ăn vụng bị phát hiện, con mèo lớn dựng ngược lông tơ, chờ chủ nhân xử lí.

Trong thư phòng, Mộc Tuyết nói: “Có cần đi xem không?”

Thủy Lung cười khẽ khoát tay: “Không cần. Cái này chỉ là do ta đoán thôi. Huống chi con mèo linh hoạt hơn người, nó không muốn cho muội nhìn thấy, muội sẽ không phát hiện nó được đâu.”

Mộc Tuyết mím môi cười, gật đầu. Nàng cầm đệm lót đến bên cạnh Thủy Lung, cảm thấy rất ít khi lúc Thủy Lung đang đọc sách mà lại nói chuyện, liền đưa tay đem sách trước mặt Thủy Lung sắp xếp ngay lại, nói: “Lung tỷ tỷ, tỷ nghỉ ngơi một ngày có được không, muội chưa thấy ai trước khi xuất giá, còn bận rộn đến như vậy.”

Thủy Lung nói: “Thật ra đọc sách cũng là một loại nghỉ ngơi.”

Mộc Tuyết rút một quyển sách từ bộ sách xem: “Nếu như đọc sách giả trí có thể là một loại nghỉ ngơi, vậy Lung tỷ tỷ, tỷ đang xem cái loại sách gì? Các loại sách như Binh Trận Luận, Tư Chí Quốc đều là những loại sách làm hao phí rất nhiều tinh lực để hiểu.”

Bộ dạng của nàng như muốn nói ‘Để xem tỷ còn muốn giải thích như thế nào’, hai gò má hơi phồng lên, lộ ra hỏi thở đáng yêu hiếm có của con gái.

Thủy Lung đưa tay nhéo nhéo gò má non mịn của Mộc Tuyết một cái, nói: “Biết rồi, bà quản gia nhỏ.”

“Lung tỷ tỷ.” Mộc Tuyết dở khóc dở cười.

Thủy Lung buông tay xuống, duỗi lưng một cái, nói với Mộc Tuyết: “Cơm chiều giống như ý ta muốn chứ.”

Khuôn mặt Mộc Tuyết lộ ra tươi cười lại đứng đắn, vẻ mặt quật cường.

Thủy Lung nháy nháy đôi mắt, đáy mắt liền gợn sóng lăn tăn, từng vòng sóng nước nổi lên, lộ ra vẻ mặt vô tội.

Mộc Tuyết chưa từng thấy biểu tình của Thủy Lung như vậy, suy nghĩ một hồi lâu, không nhịn được lùi bước: “Được rồi, được rồi…” Khi nói xong nàng mới giật mình, thấy Thủy Lung đã khôi phục lại biểu tình bình thường, liền bổ sung thêm: “Chỉ được một món.”

Thủy Lung biết đây là nhượng bộ cuối cùng của Mộc Tuyết, nên nàng không có tranh cãi nữa. Bỗng nhiên, nàng tới gần tai Mộc Tuyết nói: “Hôm nay, nhớ bảo nhà bếp làm thêm mấy món điểm tâm nữa.”

Trong một lúc, Mộc Tuyết không hiểu ý tứ của Thủy Lung. Mấy câu này tại sao phải nói nhỏ chứ?

Hạ nhân trong phủ đều do nàng giám sát nhưng nàng lại không phát hiện tình trạng khác thường của bọn họ, trái lại, người suốt ngày bận rộn công việc như Thủy Lung lại phát hiện.

“Nghĩ cái gì vậy?” Thủy Lung thấy Mộc Tuyết cứ nhìn mình lom lom hỏi.

Mộc Tuyết khẽ nói: “Muội nghĩ Lung tỷ tỷ thật lợi hại, muội lại không giúp được gì.”

“Ngồi.” Thủy Lung chỉ vào cái ghế bên cạnh nói.

Mộc Tuyết nghe theo ngồi xuống.

Thủy Lung nói: “Bản lĩnh của muội so với trong suy nghĩ của muội hữu ích rất nhiều, cũng giúp ta rất nhiều.”

Mộc Tuyết thấy Thủy Lung nói chuyện rất nghiêm túc, không chỉ an ủi mình, nàng nhịn không được nở nụ cười, nói: “Lung tỷ tỷ, muội có thể giúp gì cho tỷ?”

“Hiện tại thì chưa.” Thủy Lung nói.

“Hả?” Mộc Tuyết không hiểu rõ.

Thủy Lung: “Trước khi muội còn chưa quyết định đứng bên phe nào, thì không giúp được.”

Mộc Tuyết ngây người: “Lung tỷ tỷ, tỷ nói cái gì?”

“Sư phụ và ta, muội chọn bên nào?”

“Sư phụ và Lung tỷ tỷ… Lung tỷ tỷ, tỷ có hiểu lầm gì không? Sư phụ sẽ không làm chuyện khiến tỷ bị thương.”

“Đừng nóng nảy.” Thủy Lung dịu dàng trấn an lòng người.

Mộc Tuyết cũng chậm rãi bình tĩnh lại, ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Thủy Lung, không hiểu vì sao Thủy Lung lại có suy nghĩ như vậy.

Thủy Lung khẽ nói: “Mặc kệ là hắn có gây tổn thương đến ta hay không, bản thân ta đều không thích bị người khác nắm trong tay.” Mộc Tuyết muốn phản bác, Thủy Lung giơ tay lên ý bảo nàng đừng vội nói, tiếp tục: “Hiện tại, hết thảy mọi hành động của ta đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay, cha mẹ là do hắn sắp xếp, bằng hữu cũng do hắn sắp xếp, người theo bên cạnh như Xuân Nương, Du Ngôn và muội đều do hắn sắp đặt, tất cả mọi chuyện đều do một tay hắn sắp xếp.”

Mộc Tuyết muốn nói những chuyện này đều vì tốt cho Lung tỷ tỷ, sư phụ cũng không có căn dặn bọn họ theo dõi Lung tỷ tỷ. Nhưng khi nhìn cặp mắt trong sáng như hắc diệu thạch của Thủy Lung, bỗng dưng những lời muốn nói đều bị chặn lại trong họng, không có biện pháp thốt ra.

“Ngươi muốn nói, sư phụ làm như vậy là vì quan tâm ta? Các ngươi đều không có mục đích nào khác? Giống như ngươi chỉ vì có tình cảm tốt với ta, cho nên muốn bảo vệ và giúp đỡ ta, nên ở lại bên cạnh ta.” Thủy Lung nói toạt ra tâm tư của Mộc Tuyết.

Mộc Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.

Thủy Lung thầm nghĩ: Đây chính là chỗ thông minh của Túc Ương, không phải giám thị nàng. Bởi hắn không dặn dò, ngươi cũng sẽ để tâm đến ta, đem mọi hàng tung và sự an nguy của ta báo lại cho hắn biết.

“Cái đó và phủng sát đều giống nhau. Lấy lí do bảo vệ mà nắm trong tay.” Thủy Lung híp lại hai mắt, ánh mắt
yên tĩnh như biển chết, làm người ta không đoán ra tâm tư của nàng được, đồng thời cũng khiến người ta cảm thấy bất an, nếu bị đối phương nhìn lâu, sẽ bị đối phương nhìn rõ tất cả suy nghĩ.

“Nhưng mà tình cảm giữa người với người cũng là thứ khó nắm giữ trong tay, bởi vì tình cảm của ‘ta’ ngày trước dành cho Trưởng Tôn Lưu Hiến, đã vượt khỏi bàn tay hắn, cho nên bị vứt bỏ.”

“Cái gì bị vứt bỏ? Hiện tại Lung tỷ tỷ không phải rất tốt hay sao?” Mộc Tuyết vội hỏi.

Đương nhiên Thủy Lung sẽ không nói cho nàng ta biết, hiện tại mình không phải Thủy Lung trước kia. Nàng có nhớ rất rõ, ngày đó trong Xuân Ý Lâu, lần đầu gặp Túc Ương, hắn yêu thương Thủy Lung không phải giả. Nhưng câu nói cuối cùng khiến nàng nhớ rất rõ —- Tiểu Long Nhi, đừng để cho vi sư thất vọng.

Thái độ của hắn là khẩn cầu lại đe dọa.

Nàng không biết hắn đang che giấu bí mật gì, cũng không biết hắn muốn khống chế Thủy Lung để làm gì.

Nhưng nàng không muốn bị người khác nắm trong tay, chờ đến một ngày nào đó mọi chuyện vỡ lẽ ra, khi đó một chút sức phản kháng cũng không có.

“Lung tỷ tỷ!” Mộc Tuyết thấy Thủy Lung không nói gì, nóng vội kêu.

Lúc này, hạ nhân bưng cơm từ xa đi tới.

Thủy Lung nhìn Mộc Tuyết nói: “Sau này ngươi sẽ hiểu.”

Mộc Tuyết thấy Thủy Lung không có định nói nữa, trong lòng biết rõ có hỏi cũng không được gì. Chẳng qua những gì hôm nay Thủy Lung nói, dường như gieo xuống đáy lòng nàng một hạt giống, khiến nàng không yên lòng, không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.

Từng món ăn được hạ nhân bưng lên, đặt xuống bàn tròn trước mặt hai người. Tất cả đều là món ăn nhẹ, chỉ có một món thịt.

Thủy Lung không nói nhiều, cầm đũa hướng tới món thịt gắp.

Mộc Tuyết thấy bộ dạng này của nàng, buồn bực trong lòng cũng giảm đi không ít, nhịn không được cười khẽ, thầm nghĩ: Bộ dạng này của Thủy Lung tỷ thật giống một đứa nhỏ.

Thủy Lung liếc nàng ta một cái, chau mày, không có nói toạt ra tâm tư của nàng ấy, gắp một miếng ớt xanh bỏ vào trong chén của nàng ta.

Mộc Tuyết chau mày bất mãn, trừng mắt nhìn Thủy Lung.

Nàng không thích ăn ớt xanh!

Thủy Lung nói: “Ăn ớt xanh tốt cho sức khỏe.”

Lần nào cũng nói như vậy, rõ ràng là cố ý trả thù nàng mà.

Nàng nhớ lúc bé, hai người cũng như thế. Nàng luôn chọn các món ngọt mà Thủy Lung không thích ăn ép Thủy Lung ăn. Còn THủy Lung lại luôn chọn món ớt xanh cho nàng, không ai nhường ai.

Nhớ lại chuyện cũ, Mộc Tuyết không nhịn cười bật cười.

Tuy rằng nàng không hiểu vì sao đột nhiên Lung tỷ lại thích ăn thịt như vậy, thế nhưng đối với nàng cũng không có biến hóa gì nhiều.

“Không phải Lung tỷ tỷ không thích ăn đồ ngọt sao?” Nàng chợt nhớ tới có mấy món ngọt nên hỏi.

Thủy Lung nuốt miếng thịt, trong mắt hiện lên sự vui vẻ, nói: “Cái này cho con mèo.”

Mộc Tuyết bừng tỉnh hiểu ra, ngập ngưng hỏi: “…Mèo thích ăn đồ ngọt à?”

Nam tử bình thường đều không thích ăn ngọt, đúng không?

(Ngữ: Cực ca có người nói ca không bình thường :v ~ TTVC: *liếc MT* Hừ! | Ngữ: quả nhiên không bình thường =])

Thủy Lung: “Không phải đã làm thành hình cá rồi hay sao?”

Mộc Tuyết: “…” Nhưng con mèo này cũng không phải là mèo thật! Sẽ không bị hình tượng mê hoặc!

“Sau khi ăn xong đưa đến phòng ta là được.” Thủy Lung nói.

“Được.” Mộc Tuyết cũng rất tò mò.

Sau khi ăn xong, nắng chiều dần rơi xuống, phủ quận chúa bắt đầu lên đèn.

Thủy Lung tắm rửa xong, Mộc Tuyết đã đem điểm tâm đặt trên bàn trong phòng ngủ của nàng, liếc nhìn chung quanh một lượt, mới yên lặng lui ra.

Thủy Lung đem nắp đậy khay điểm tâm mở ra, nhìn thấy bên trong để từng cái bánh hình con cá. Mùi thơm ngọt rất hấp dẫn, hình dáng cũng đẹp, khéo léo đáng yêu, nếu dùng từ hiện đại mà nói thì là rất Cute.

Mặc dù Thủy Lung không thích đồ ngọt, điểm tâm này nàng sai người chuẩn bị cho Đại Miêu to xác kia thôi, nhưng khi nhìn thấy chúng nàng lại nổi lên hứng thú, cầm lên một miếng cắn một cái, thơm giòn ngọt mà không ngấy, mùi vị rất thuần túy. Nhưng không thích chính là không thích, một chút hứng thú cũng không thể thay đổi khẩu vị của bản thân, nếm một chút rồi không có ăn thêm nữa, đem cái bánh bỏ lại vào khay điểm tâm.

Tiếp đó, cầm nắp đậy lại khay điểm tâm, Thủy Lung trở về giường ngồi xếp bằng luyện công.

Ai nha.

Một động tác xếp bằng thôi cũng khiến hạ thể đau lại, sự đau đớn này khiến nàng nhíu mày, rất nhanh liền khôi phục lại tâm tình.

Thời gian trôi qua, ước chừng nửa canh giờ.

Một thân ảnh thình lình xuất hiện, im hơi lặng tiếng.

Hắn nhìn Thủy Lung ngồi xếp bằng trên giường, trong mắt hiện lên một chút không đồng ý, thân thể nhanh như gió mát đi tới trước mặt nàng, một ngón tay hướng tới bên gáy nàng, làm nàng hôn mê, cẩn thận ôm vào trong ngực.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện