Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Mèo đêm ăn vụng


trước sau

Thân hình mềm mại nhỏ nhắn của nàng bị hắn ôm vào trong ngực, làm Trưởng Tôn Vinh Cực yêu thích đến nỗi không muốn buông tay, càng không kiềm chế được ôm chặt hơn, giống như là hận chính mình không thể đem thân thể của nàng nhét vào trong thân thể mình.

“Ưm.” Trong vô thức, Thủy Lung nói mớ một tiếng, khiến cho Trưởng Tôn Vinh Cực biết, sức lực của mình quá mạnh, làm cho người trong lòng khó chịu. Hắn vội vàng thả lỏng sức lực, đáy mắt hiện lên một chút ảo não.

Hắn luôn làm việc dựa theo tâm tình, không có biện pháp học được cách săn sóc dịu dàng. Thỉnh thoảng hắn biết săn sóc và dịu dàng đều là do tâm tình tốt, cảm thấy như vậy sẽ tốt cho Thủy Lung, nên mới làm như vậy. Phần lớn thời gian, lòng tốt làm chuyện xấu.

“A Lung?” Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn người trong lòng, nhẹ giọng kêu. Biết rõ người trong lòng đã bị hắn điểm huyệt, ngủ mê mang bất tỉnh, nhưng hắn vẫn không nhịn được làm chuyện ngốc như vậy.

Có lẽ, con người đang đắm chìm trong tình yêu, thường sẽ làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, dù là Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không ngoại lệ.

Hơn nữa, biết rõ mình làm chuyện điên rồ, nhưng vẫn không nhịn được muốn làm tiếp, càng làm càng thích, giống như đang lún sâu vào chất gây nghiện.

“A Lung, mở mắt ra nhìn ta một cái nào.” Trưởng Tôn Vinh Cực không có phát hiện âm thanh của mình dịu dàng biết bao, có lẽ dù có phát hiện hắn cũng không có ý ngăn lại, ngược lại để mặc cho tình cảm của mình nảy sinh trút ra hết.

Hắn đưa tay vuốt mặt mũi của nàng, rồi vuốt ve thân thể nàng, da thịt non mịn ấm áp giống như có lực hút, bám vào bàn tay hắn khiến hắn luyến tiếc rút tay.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhẹ nhàng hít sâu một hơi, ánh mắt thâm thúy nhìn Thủy Lung, một lúc sau đem nàng đặt lên giường, ngón tay xẹt qua đai lưng áo ngủ của nàng, đang lúc muốn đem đai lưng của nàng cởi ra, bỗng nhiên nửa đường lại dừng lại, chậm rãi thu hồi các ngón tay trở về.

Luôn luôn bình tĩnh như hắn, cũng không dám cam đoan, thấy thân thể của Thủy Lung, vuốt ve da thịt của nàng, làm sao có thể nhịn được không làm một chút chuyện gì.

“A Lung, vì sao ta càng lúc càng yêu thích nàng vậy?” Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn dung nhan lúc ngủ của Thủy Lung nói, nhỏ giọng lầm bầm.

Hắn vẫn nhớ như cũ, sau lần đầu tiên gặp nàng, trong nháy mắt tâm thần của hắn buồn bực, rung động hết sức, hắn không có cảm giác chán ghét nàng giống như ghét những nữ nhân khác, trái lại hắn không nhịn được luôn nhớ đến ánh mắt của nàng, đôi môi nàng, lời nói của nàng, luôn muốn gặp nàng.

Lúc đó cái loại cảm giác này rất xa lạ lại rất khó hiểu, nhưng lại không có quá mức mãnh liệt, không thể làm cho hắn chủ động đi tìm nàng. Nhưng lần thứ hai gặp nàng, cảm xúc nhợt nhạt kia dường như trong nháy mắt òa lên, không tự chủ được vui thích, nhịn không được chăm chú nhìn vào nàng, muốn nhìn dáng dấp của nàng.

Ngay sau đó, khi hắn bất ngờ động tình ở Xuân Ý Lâu, cảm giác xa lạ, xa lạ đến mức khiến tâm tình hắn rung động mạnh mẽ, khiến hắn nhịn không được muốn đi tìm hiểu rõ ràng đây là xúc động gì. Sau đó nhìn xem sách, hắn mới biết được thì ra cảm xúc đó là do hắn động tình với nàng, hắn liền quyết định muốn nàng.

Chỉ là muốn nàng mà thôi.

Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện hỏi xem Thủy Lung có đồng ý hay không, thầm nghĩ bản thân muốn nàng liền đoạt lấy. Song, kết quả lại ngoài dự đoán của hắn, hắn chẳng những không có chiếm đoạt được nàng, cũng không có giết nàng, trái lại càng ngày càng muốn nàng.

Sau đó thì sao?

Hai tay Trưởng Tôn Vinh Cực sờ mó đến thắt lưng của Thủy Lung, dựa theo huyệt vị trong trí nhớ, vì nàng xoa bóp thắt lưng, lại nhớ đến tình cảm của mình dành cho Thủy Lung.

Sau khi một lần nối tiếp một lần cầu hoan không thành công, hắn liền mất đi tính nhẫn nại cũng buồn bực, trực tiếp quyết định đem nàng giam lại, đem nàng buộc chặt bên người mình, không cho nàng đi đâu hết, dùng sức mạnh ép buộc nàng chấp nhận chính mình.

Nhưng mà suy nghĩ và hành động luôn luôn trống đánh xui, kèn thổi ngược; mỗi khi muốn cưỡng bức nàng, thì Tiểu Hồ Ly này lại làm nũng lấy lòng hắn, khiến hắn không kiềm được mềm lòng. Không nhịn được thỏa hiệp với nàng, cuối cùng không ý thức được, biến thành bộ dạng mà đến chính mình cũng không nhận ra.

Cái gì là ép buộc, cái gì là giết nàng, cái gì là mặc kệ nàng có đồng ý hay không, tất cả những ý nghĩ ban đầu đều biến mất không còn một mảnh.

Hiện tại, hắn thật hận chính mình không phải là con giun trong bụng nàng, có thể đem tất cả các suy nghĩ trong lòng nàng xem rõ ràng. Sau đó, đem những gì nàng muốn phủng tới trước mặt nàng, dụ dỗ cho nàng vui vẻ, không cần phải lo lắng suy nghĩ mọi vui buồn yêu ghét của nàng.

Trưởng Tôn Vinh Cực hết sức hiểu rõ bản thân mình đang trầm luân, nhưng lại bỏ mặc để cho mình tự do trầm luân, sau đó rơi vào vạn kiếp bất phục, muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

“A Lung, cố gắng cho tốt…” Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực thâm thúy lại không có chút nào u tối, ngược lại sáng như gương, giống như mãnh thú mới sinh, từ nhỏ hung ác ngông cuồng, nhưng lại dùng ánh mắt tinh khiết nhìn sự đời, tập trung nhìn vào Thủy Lung đang ngủ say mê, cúi đầu nói: “Cố gắng khiến ta yêu nàng hơn, yêu đến mức ta không có biện pháp dự đoán được, như vậy ngươi mới có thể an toàn.”

Bởi vì, ta sẽ không buông tha cho nàng, tuyệt đối sẽ không buông tay. Chỉ có như vậy, mặc kệ nàng làm chuyện gì sai, cho dù là hối hận muốn rời khỏi ta, ta mới có thể luyến tiếc không làm nàng bị thương.

Nếu như Thủy Lung tỉnh lại, nhất định sẽ không nhịn được quăng một câu: Lời tỏ tình của hắn luôn luôn tràn đầy nguy hiểm và khủng bố, khiến người ta kinh hồn bạt vía lại làm cho người ta máu huyết sôi trào.

Bên trong phòng ánh nến nhún nhảy, từng chút lại từng chút, tựa như đang đếm thời gian.

Trưởng Tôn Vinh Cực không ngại phiền phức giúp Thủy Lung xoa bóp, đến khi toàn bộ thắt lưng của Thủy Lung đỏ lên hắn mới ngừng tay.

Hắn cảm thấy có chút khát, có lẽ bởi vì cả ngày nay hắn chưa có ăn uống gì, có lẽ bởi vì ngón tay cách lớp quần áo phong phanh, tiếp xúc tới da thịt khiến cho tim hắn đập nhanh hơn. Cho nên, máu trong thân thể hắn cũng sôi sục, tránh không được cảm thấy nóng khát.

Từ trên giường đứng dậy, đi đến cái bàn ở bên cạnh.

Lúc nãy mọi suy nghĩ đều đặt trên người Thủy Lung, do đó hắn không có chú ý đến những thay đổi trong phòng ngủ.

Hiện tại, lòng dạ hắn hơi thả lỏng, hắn liền ngửi thấy một mùi hương đặc biệt.

“Hửm?” Hắn cúi đầu nghi hoặc, mũi của Trưởng Tôn Vinh Cực không khỏi hểnh về phía trước ngửi một cái, tầm mắt rơi đúng vào hộp điểm tâm trên bàn.

Bước chân nhoáng một cái, chớp mắt liền đến trước bàn, ánh mắt chuyển động nhìn hộp điểm tâm, sau đó nhìn chằm chằm hình ảnh bánh ngọt hình con cá.

Cái bánh lúc đầu bị Thủy Lung cắn một miếng bị hắn cầm lên, ánh mắt sáng ngời, nhỏ giọng lầm bầm: “Ừ, con nít chính là con nít, luôn thích ăn đồ ngọt.” Nói xong, cái miệng của hắn liền tiến về cái bánh bị Thủy Lung cắn một miếng, gặm.

Ngọt mà không ngấy, giòn mà không mềm, có mùi hương hoa mai nhàn nhạt…

Ùng ục ~

Trong phòng ngủ yên tĩnh, thanh âm quái dị vang lên nghe rất rõ ràng.

Thanh âm này được phát ra từ bao tử của Trưởng Tôn Vinh Cực.

Ban đầu, hắn không cảm thấy đói, nhưng sau khi cắn một ngụm bánh ăn lót bụng thì khẩu vị lại phản bội lí trí của hắn, hát vang khúc Không Thành Kế (*)

(*) Vườn không nhà trống, ý nói bụng anh í chả có gì đói meo meo.

Từ hôm qua đến tối hôm nay, hình như đã hai ngày, hắn không có ăn uống gì hết,. Thư giãn trong chốc lát, khó trách vừa mới ăn một miếng thì bao tử đã lên tiếng biểu tình.

Trưởng Tôn Vinh Cực không chút thay đổi sắc mặt liếc về cái bụng mình, lại quay đầu nhìn Thủy Lung đang ngủ say, sau đó ngồi xuống cạnh bàn, lần thứ hai vươn tay lấy bánh cá nướng.

Dáng vẻ ăn uống của hắn rất đẹp mắt, động tác lưu loát sinh động thanh lịch tao nhã lại thản nhiên. Biểu tình của hắn thanh đạm, giống như thần tiên ẩn dật trên chín tầng mây. Ánh mắt trong sạch lại sáng ngời, cảm xúc vui thích lộ ra một cách mờ mịt, nếu không nhìn kĩ sẽ khó phát hiện, lúc gợn sóng âm u thoáng qua, gợn sóng trong vắt hấp dẫn lòng người.

Chỉ là trước mặt hắn là thức ăn cũng chính là điểm tâm ngọt tinh xảo, đáng yêu được làm ra một cách khéo léo.

Cảnh tượng này có chút không được khớp cho lắm!

Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ cảm thấy cảnh tượng trước mắt ngược lại rất mạnh mẽ, vậy mà đương sự dường như không có một chút phát giác, nét mặt vẫn tự nhiên, tựa như mọi chuyện đều rất bình thường, khiến người ta không khỏi cảm thấy ngứa tâm ngứa gan, khó chịu đến mức không chịu nổi.

Một thời gian trôi qua, lúc Trưởng Tôn Vinh Cực giơ tay ra, hắn lại không cầm được gì.

Ngón tay hắn dừng lại, mới phát hiện cái khay điểm tâm trống không…

Trống không…

Khoảng không?!

Con ngươi Trưởng Tôn
Vinh Cực thắt chặt trong nháy mắt.

Hắn dùng khăn bàn tay ngón tay, cánh môi khẽ mím lại.

Một giây sau, hắn liền đứng dậy, yên lặng từ phòng ngủ trở lại nóc nhà. Hắn nhìn đêm tối, môi khẽ động, nhưng không có phát ra âm thanh gì, lại giống như đang nói gì đó.

Không lâu sau, một thân ảnh từ xa đi tới trước mặt hắn: “Chủ nhân.”

Dáng người thướt tha, quần áo sặc sỡ, trên người mang rất nhiều trang sưc tinh xảo bằng bạc nhưng lúc cử động lại không phát ra tiếng vang gì. Ngũ quan tương đối sâu sắc xinh đẹp rõ ràng biểu lộ thân phận người ngoại bang của nàng, người này không ai khác chính là Ngõa Lặc Oa.

Trưởng Tôn Vinh Cực ra lệnh: “Bắt đầu bếp của phủ quận chúa làm thêm một phần bánh cá nướng.”

Ngõa Lặc Oa ngây người.

Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “A Lung thích ăn.”

“Vâng.”

(Ngữ: Đại ca, anh ăn hết rồi còn giả bộ TL thích ăn ==’’)

Hắn không giải thích nghi vấn của Ngõa Lặc Oa, nàng cũng không có hỏi nhiều. Nhưng hắn giải thích như thế này lại khiến nàng tò mò. Đã hơn nửa đêm, dù Bạch cô nương thích ăn bánh cá nướng, cũng không nên ăn bây giờ chứ? Cho dù muốn thích ăn, đợi đến sáng ngày mai cũng có thể ăn mà.

Nhưng trong lòng nàng có tò mò bao nhiêu đi nữa, nàng cũng không dám đi thăm dò lòng dạ của Trưởng Tôn Vinh Cực.

Dựa vào mị thuật của Ngõa Lặc Oa, đầu bếp của phủ quận chúa không thể nào pháng kháng lại mệnh lệnh của Ngõa Lặc Oa mà làm việc, trong nhà bếp thì bận bận rộn rộn, ước chừng qua nửa chung trà đầu bếp đã đem bánh cá nướng làm xong.

Ngõa Lặc Oa bắt đầu bếp đi về phòng ngủ, ngày mai tỉnh lại sẽ quên mọi chuyện xảy ra trong tối hôm nay, sau đó nàng bưng khay bánh cá nương đi về phía nóc nhà, đích thân giao cho Trưởng Tôn Vinh Cực.

Sau khi, Trưởng Tôn Vinh Cực nhận lấy khay bánh, liếc nàng một cái, ý bảo hết việc rồi ngươi mau chóng đi đi.

Ngõa Lặc Oa đương nhiên không dám cải lệnh, tự giác xoay người rời đi, nghĩ thầm: Dạo này, chủ nhân toàn giao nhiệm vụ đơn giản, nhưng mà cũng có rất nhiều điều thú vị bất ngờ, cũng không biết chuyện thoải mái như thế này sẽ kéo dài bao lâu.

Lần thứ hai, Trưởng Tôn Vinh Cực bưng mâm bánh cá nướng im lặng trở vào phòng ngủ của Thủy Lung, đem cái đĩa đầy bánh cá nương đổi với cái đĩa trống không kia, biểu tình của hắn hết sức ung dung bình tĩnh, nhưng nhìn kĩ mới phát hiện, hành động của hắn có phần rất cẩn thận.

Đem hai đĩa bánh đổi xong, hắn liền đứng bên cạnh quan sát một hồi lâu.

“…” Trong nháy mắt, đầu lông mày hắn khẽ nhíu lại rồi giãn ra, hai tròng mắt sáng ngời lại trầm tĩnh.

Sau đó, Trưởng Tôn Vinh Cực liền bước lên một bước, cầm một khối bánh cá nướng, cắn một miếng nhỏ, rồi đem bánh cá nướng vừa mới cắn bỏ lên trên đĩa bánh.

“Ừ.” Thế này mới đúng.

(Ngữ: =]]]~ ôi, ăn vụng biết chùi mép)

Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ gật đầu, sắc mặt căng thẳng cuối cùng cũng giãn ra.

Sáng sớm, ánh trăng lặn, ánh dương lên.

Thủy Lung mở mắt, cảm giác thắt lưng thoải mái dễ chịu hơn nhiều. Đôi mắt lóe sáng rồi biến mất, khóe môi nhếch lên cười một cái, xoay người xuống giường đi đến bàn tròn, kiểm tra xem khay điểm tâm có gì khác biệt hay không.

“Quả nhiên.” Một giọng nói rì rầm, chỉ một mình Thủy Lung nghe thấy.

Cùng sống chung với Trưởng Tôn Vinh Cực ở sơn trang nghỉ mát gần biển đông, nàng liền biết được sở thích ăn uống của hắn. Hắn luôn thích gắp những món ngọt cho nàng ăn, còn bản thân thì thỉnh thoảng ăn vài miếng, đa số các món ngọt đều mang theo mùi vị hoa mai thanh lãnh.

Nàng liền dặn dò Mộc Tuyết kêu đầu bếp làm y chang như vậy, đem cánh hoa mai phơi khô cho vào trong bánh cá nướng, cũng đặc biệt dặn dò phải thêm cánh hoa mai khô vào trong bánh, tạo thành hình dạng con cá.

“Hắn ăn sạch sẽ, như vậy từ hôm qua đến hôm nay hắn chưa có ăn uống gì hết.” Thủy Lung âm thầm phân tích, xoay người đi vào sau bình phong rửa mặt.

Chờ nàng rửa mặt thay quần áo xong, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, tiếp sau đó là âm thanh của Mộc Tuyết: “Lung tỷ, tỷ dậy chưa?”

“Ừ.” Thủy Lung đáp lời.

Mộc Tuyết đẩy cửa vào, lại liếc mắt nhìn khay thức ăn trên bàn, sau đó nét mặt không rõ là thất vọng hay là sáng tỏ, nói với Thủy Lung: “Lần này, Lung tỷ đoán sai rồi.” Quả nhiên, mèo không thích ăn đồ ngọt.

Thủy Lung híp mắt, dù không thích đồ ngọt, nàng cũng không do dự đem khối điểm tâm bị cắn một miếng cầm lên, bỏ vào trong miệng ăn, cười nói: “Đây là của Đại Miêu báo ân.”

Chính mình ăn hết rồi lại làm một cái giống y hệt trả lại.

Mộc Tuyết nghe xong giống như lọt vào sương mù, không hiểu rõ lắm.

Thủy Lung không có giải thích thêm, duỗi người một cái, cảm thấy tay nghề mát xa của Trưởng Tôn Vinh Cực càng ngày càng tiến bộ, thế mà sau một đêm lại có thể khiến cơ thể nàng gần như khôi phục lại bình thường.

Mộc Tuyết đi theo Thủy Lung ra khỏi phòng, lúc nhìn thấy phương hướng Thủy Lung muốn đi, sắc mắt nàng liền thay đổi: “Lung tỷ, tỷ không thể luyện võ buổi sáng?”

“Yên tâm, thân thể của ta khỏe hơn rồi.” Thủy Lung nói, còn đá chân hai cái.

Mộc Tuyết nhìn thấy động tác của Thủy Lung sắc bén nhanh nhạy, nàng mới yên tâm. Thầm nghĩ, hay là ngày đó Võ vương không có quá mức nhiệt tình, nếu không tại sao Thủy Lung tỷ lại có thể khôi phục nhanh như vậy?

Chờ Thủy Lung luyện võ xong, lúc đang chuẩn bị ăn điểm tâm, chợt nghe hạ nhân bẩm báo, nói là Điền phu nhân xin gặp.

Thủy Lung gật đầu ý bảo cho người tiến vào.

Dì Vệ đi từ ngoài vào, cúi đầu nhìn Thủy Lung đang ăn sáng: “Tiện phụ gặp qua quận chúa.”

Xưng hô thay đổi, xem ra bà ta đã có quyết định.

Thân phận trưởng nữ Bạch phủ – Bạch đại tiểu thư không thể giúp bà ta bỏ chồng, nhưng thân phận nhất phẩm quận chúa thì khác.

Thủy Lung ngẩng đầu nhìn bà một cái.

Chỉ thấy hôm nay, cách ăn mặc của dì Vệ, bà không mặc quần áo lộng lẫy như hôm chiếm đoạt phủ quận chúa, cũng không mặc quần áo vải bố như người phụ nữ quê mùa, bà chỉ mặc một bộ quần áo màu xanh thanh nhã, tóc chỉ bới lên bằng một cây trâm bích lục, khuôn mặt trang điểm nhẹ, che giấu đi nét tiều tụy và vết thâm ở vành mắt.

Thì ra, bà ta cũng là một mĩ nữ xinh đẹp, đáng tiếc ngày xưa không biết cách ăn mặc, nên khiến bà có vẻ tục tằng lại chẳng ra làm sao. Hôm nay, ăn mặc xiêm y như thế này, kết hợp với dáng vẻ ngoan ngoãn, khiến bà giống như trẻ hơn năm sáu tuổi, thoạt nhìn thanh lịch tao nhã khiến người khác nhìn một cái liền có ấn tượng tốt.

“Ừ, chờ ta ăn xong rồi đi.” Thủy Lung nói thẳng, rồi cúi đầu ăn tiếp.

Dáng vẻ thong dong, tự tại của nàng đã cảm hóa đến dì Vệ.

“Vâng.” Dì Vệ đáp lời, nắm chặt tờ giấy bỏ chồng trong tay.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện