Chương 31
“A di đà phật.” Trong thiện phòng ở chùa Bàn Nhược, tuy đại sư Liễu Không bình tĩnh xưa giờ nhưng sau khi thấy chủ tớ Tiêu Hồng Dữ đến cúng bái thì cũng không khỏi giật mình: “Mấy ngày không gặp, sao Vương gia đã bệnh nặng thế này rồi?”
“Đại sư trụ trì, Vương gia có việc gấp muốn hỏi ngài.”
Tiêu Sơn cũng vô cùng nôn nóng, hắn đến trước giường đặt đầu Tiêu Hồng Dữ lên gối, thấp giọng gọi hắn: “Vương gia, chúng ta tới rồi.”
Mấy ngày trước, Tiêu Hồng Dữ vì điều tra thân phận của Thạch Quân mà cứ bận rộn suốt ngày suốt đêm.
Mấy canh giờ trước ở trong cung, sau khi đột nhiên biết người đang được tìm có thể là mình thì hắn bị kích thích rất lớn, hắn không khỏi tức đến điên, bắt đầu nôn ra máu.
Sau đó dọc đường đến chùa Bàn Nhược lại gặp gió tuyết, tinh thần mê man, sức khỏe cũng tụt dốc.
Giờ phút này chỉ chống chọi bằng một hơi thở.
Hắn vẫn không thể ngã xuống. Trước khi điều tra rõ chân tướng thì hắn cần phải tỉnh táo.
“Đại sư.” Đôi môi mỏng của Tiêu Hồng Dữ đã khô nứt, trên khắp khuôn mặt hắn đều là mồ hôi, chỉ có đôi mắt là con sáng đến kinh người: “Lần trước lúc bổn vương mang Vương phi tới, ngài nói nàng từng gặp nạn, vậy ngài còn biết chút gì khác nữa không? Nàng gặp nạn ở đâu? Đã gặp người nào?”
Liễu Không đại sư thấy hắn đến vào đêm khuya chỉ để hỏi chuyện cũ này thì có hơi chút kinh ngạc.
Có điều đối mặt với vị hoàng tử đương kim Thánh Thượng yêu thương nhất, đại sư cũng không dám chậm trễ, vội bình tĩnh nghĩ lại một chút, mới trả lời: “Vi thần nhớ rõ, có một năm Thiếu phu nhân Hầu phủ dẫn Thẩm tam tiểu thư tới trai giới, có một ngày, tam tiểu thư ham chơi nên lén ra ngoài, sau đó cho một mình nha hoàn chạy về, nói chân của tam tiểu thư bị thương. Chúng tôi nghe vậy thì cực kỳ lo lắng, lập tức phái người lên núi tìm kiếm.”
“Có tìm được không?” Tiêu Hồng Dữ vội hỏi.
Rất rõ ràng, hắn hoàn toàn không có một chút ký ức nào đối với những chuyện này, cũng không biết vì sao, trong đầu lại mơ hồ hiện lên bóng dáng của một cô bé, hắn không thấy rõ mặt nàng nhưng lại rất chắc chắn đó chính là Thẩm Sơ Vi, Vi Nhi của hắn.
“Lúc bọn họ tìm được nơi đó thì đã không thấy bóng dáng của tam tiểu thư đâu. Lúc ấy trời cũng khuya, trong rừng lại không có chút ánh sáng nào, mọi người tìm tới nửa đêm không thể không về trước, ngày thứ hai trời còn chưa sáng đã ra ngoài tìm tiếp, cuối cùng lần này mới tìm được.”
“Một đêm đó, rốt cuộc Vương phi đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện này……”
“Cầu đại sư nói rõ.”
Mắt thấy hắn đã hạ thấp mình như vậy, lại nghĩ đến quan hệ giữa hắn và Thẩm Sơ Vi thì đại sư Liễu Không mới nói: “Theo lão nột nghe được thì đêm đó có một vị thiếu niên anh hùng cứu tam tiểu thư, còn việc người nọ là ai, bởi vì liên quan đến sự trong sạch của con gái nên Thẩm phu nhân không nhắc, lão nạp cũng chưa từng hỏi.”
Người nọ là ai…… Người nọ đương nhiên là Thạch Đầu ca ca, Thạch Quân mà Tiêu Hồng Dữ giả mạo.
Khi đã biết được thì dường như trước mắt xuất hiện một cái lưới nhện, những dấu vết ngày xưa vô tình để lại, cứ như vậy làm từng cọng tơ nhện cứ nối lại với nhau.
“Nàng vẽ ai ở trên tiểu uyên ương thế? Bổn vương nhìn có vẻ hơi quen mắt, dường như đã gặp qua ở nơi nào vậy.”
“Phải không? Vậy Vương gia cảm thấy giống ai?”
“Hừm… Chỉ là chợt thấy nên quen mắt, suy nghĩ lại thì không ra.”
“Dòng thơ này của Vi Nhi, dường như không hợp với khung cảnh này lắm. Theo bổn vương thấy, đôi nam nữ trong tranh rõ ràng đang liếc mắt đưa tình, nghĩ đến lẫn nhau, tâm linh tương thông.”
“Vương gia nói đúng, thiếp thân không biết nhiều chữ lắm, khiến ngài chê cười rồi.”
“Vừa rồi đại sư nói chuyện gì với nàng vậy? Bệnh cũ gì?”
“Năm chín tuổi ta tới đây chay tịnh với nương, bởi vì ham chơi nên chạy ra ngoài, kết quả gặp nạn trong núi khiến chân bị thương.”
“Tiểu hài tử ra ngoài một mình đúng là nên để ý một chút.”
Vi Nhi, Vi Nhi…… Rất nhiều lần trước kia, nàng đều nhắc nhở ta sao?
Vì sao, vì sao nàng lại không nhắc rõ ràng hơn một chút?
Vì sao, vì sao ta lại không nhớ rõ chuyện gì hết vậy?
Tiêu Hồng Dữ cố gắng nhíu mày nhớ lại, nhưng mà những ký ức rõ ràng đã xảy ra đó lại như bị thứ gì chặn lại, cứ mông lung không thấy rõ được.
Đang nghĩ ngợi thì bỗng dưng, một ngụm máu tanh ngọt từ