Chương 32: Thăm Bệnh
Mãi đến khi ngồi lên xe ngựa, cả hai chủ tớ Thẩm Sơ Vi vẫn không thể ngờ được.
Thu Lộ vén rèm lên hỏi Tiêu Sơn đang đánh xe bên ngoài: “Vương gia sao vậy? Vì sao lại dưỡng bệnh ở chùa Bàn Nhược?”
Trước khi ra khỏi phủ, các nàng còn tưởng rằng sẽ phải vào cung.
Không ngờ rằng xe ngựa lại ra khỏi thành.
“Vài ngày trước Vương gia không ngủ không nghỉ vì chuyện của Vương phi, lại gặp một chút kích thích nên mới ngã bệnh.”
“Kích thích gì?”
“Việc này thì chờ Vương gia tỉnh, ngài ấy sẽ tự mình nói cho Vương phi.”
“Ừm.”
Yên lặng nửa ngày, đột nhiên, xe ngựa cán lên một khối đá vụn, thân xe rung lắc dữ dội một chút.
“Ai da!” Thu Lộ sợ tới mức giữ chặt lấy Thẩm Sơ Vi, gấp giọng nói với bên ngoài: “Chậm một chút, Vương phi của chúng tôi không chịu xóc nảy được.”
Tiêu Sơn nghe vậy, như suy tư gì mà quay đầu lại nhìn thùng xe một cái, dần dần thả chậm tốc độ.
Nửa canh giờ sau cuối cùng cũng tới chùa Bàn Nhược.
Tiêu Sơn dẫn đường ở phía trước, dẫn chủ tớ Thẩm Sơ Vi vào trong. Xuyên qua cây ngân hạnh cổ xưa, Thẩm Sơ Vi đột nhiên phát hiện cảnh tượng này sao lại quen thuộc đến thế.
Đúng rồi, hai tháng trước, nàng và Tiêu Hồng Dữ đi đằng sau đại sư trụ trì Liễu Không, đi vào cùng nhau.
Khi đó, nàng lo lắng buổi chiều bái phật, Bồ Tát sẽ trách tội.
Nhưng Tiêu Hồng Dữ đã nói như thế nào nhỉ?
Hắn nói, quyên nhiều tiền nhang đèn một chút là được.
Hiện giờ nhìn lại, cũng không phải linh rồi sao? Bồ Tát sẽ không phù hộ người không có lòng thành.
Nặng nề đến bên ngoài căn phòng canh gác cẩn thận, Tiêu Sơn nói: “Vương phi, ngài vào đi, chúng ta bảo vệ ở bên ngoài.”
“Ừ.”
Thẩm Sơ Vi hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới đẩy cửa đi vào.
Trong phòng tối tăm, phòng ngủ vốn mang theo hương gỗ bây giờ lại nồng nặc mùi thuốc.
Lướt qua tấm bình phong, Thẩm Sơ Vi nhìn một cái liền thấy Tiêu Hồng Dữ đang nằm trên giường.
Mấy ngày không gặp, hắn đã thay đổi rất nhiều.
Đôi mắt vốn sáng trong đang nhắm chặt, trên cả khuôn mặt cũng không có chút máu nào, im lặng nằm ở đằng kia, không hề có chút sự sống nào.
Thẩm Sơ Vi mới biết thì ra hắn thật sự bị bệnh, bọn họ không lừa nàng.
Nàng nặng lòng ngồi lên giường, nhìn hai tay đang duỗi ra của hắn, nàng định chạm vào nhưng được nửa đường thì cũng rụt tay về.
Nàng nhìn mặt hắn, nhiều năm trôi qua như thế nhưng hắn vẫn giống như năm đó, kiêu ngạo và tự phụ, tỏa ra hơi thở lạnh lùng khó gần.
“A Thạch ca ca, chàng bị gì vậy?”
“Chàng mau khỏe hơn được không? Tuy chàng không yêu ta, ta cũng…… không muốn yêu chàng nữa, nhưng ta hy vọng chàng có thể khỏe mạnh.”
“Thật ra, lúc ấy đều do ta năn nỉ tổ mẫu và Ngọc cô cô trong cung, nhờ các nàng cầu xin Hoàng Thượng đính hôn cho ta và chàng, nếu sớm biết chàng đã quên ta, chán ghét ta thì ta tình nguyện nhìn chàng từ xa, không gả vào vương phủ, ta tình nguyện…… A Thạch ca ca của ta vẫn mãi là thiếu niên thấy nguy liền giúp. Như vậy vẫn tốt hơn việc chúng ta chán ghét lẫn nhau ở kiếp này.”
Nói xong, nước mắt của Thẩm Sơ Vi cũng chảy xuống.
Nàng không biết mình bị gì, rõ ràng đã không muốn khóc nhưng lại không thể khống chế mình được.
Một năm trước, trong vô số đêm trằn trọc khó ngủ, nàng từng suy nghĩ cả trăm ngàn lần là đã xảy ra vấn đề ở đâu?
Vì sao A Thạch ca ca của nàng lại không nhớ nàng một chút gì vậy?
Nhưng sau đó, nàng cũng suy nghĩ cẩn thận, mặc kệ hắn có nhớ hay không thì cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì hắn không thích nàng.
Khi còn nhỏ nàng cầu xin hắn cứu mạng mình.
Lúc lớn cũng là nàng cầu xin tình yêu của hắn.
Thẩm Sơ Vi nàng luôn đòi hỏi Tiêu Hồng Dữ.
Nhưng lại không nghĩ đến việc hắn có đồng ý hay không.
Thì ra, có rất nhiều chuyện không thể cầu xin, không ai có thể thay đổi.
Không phải là của nàng thì sẽ không phải, nàng không nên làm khó người khác.
“Tiêu Sơn, Vương gia ở trong à?”
Đang nghĩ đến chuyện cũ thì lại xuất hiện một giọng nói quen thuộc.
Thẩm Sơ Vi dần dần thu lại nước mắt, nàng lau khô hai mắt, tập trung lắng nghe âm thanh bên ngoài.
“Giang cô nương, Vương gia bệnh nặng, xin ngài về trước.”
“Vương gia thật sự bị bệnh sao? Cầu xin ngươi, cho ta vào xem hắn đi, ta chỉ xem một cái thôi.”
Giờ khắc này, Thẩm Sơ Vi đột nhiên ngộ ra, khó trách Tiêu Hồng Dữ không thích nàng.
Nàng quá kiêu ngạo và hiếu thắng mà quên mất rằng nam nhân chỉ