Khói lửa mù mịt nổi lên khắp nơi. Trận địa ngày càng thể hiện rõ thế cân bằng không thể duy trì. Mọi chuyện đang dần trở nên tồi tệ hơn. Đám tinh linh bị điều khiển không chỉ có vật sống, mà kể cả những tinh linh đã chết cũng có thể cử động giống như con rối, bị thứ gì đó thao túng lao vào tấn công những kẻ còn sống.
Thanh Mai Thiên Ẩn sau khi đột phá vòng vây tập trung với Dung Cảnh và Mục Thiều. Ba người thành công tập hợp thêm được một vài tinh linh yêu ớt khác đang được Lạp Lạc bảo vệ trong một hang động.
Còn chưa kịp di tản thì họ lại vướng vào một vòng vây khác. Lần này số lượng còn khủng bố hơn nhiêu lần. Phải đến trăm nghìn con.
Mấy tinh linh kia biểu hiện rõ sự khủng hoảng tột độ. Có tinh linh không chịu nổi lao đến nhặt con dao rơi dưới đất lên cắt cổ tự sát. Có tinh linh bị những con rối kéo đi, vừa gào thét vừa chìm vào trong sự xâu xé của chúng.
Linh khí ở Mộc Tiên vực đã hết sạch, tất cả đều cung cấp cho đàn Vọng Tiên. Hiện tại mấy người họ đều chỉ có thể dùng sức mạnh cơ thể đánh thường với những con rối.
Đầu óc Mục Thiều lúc này trống rỗng, Thần khí trong cơ thể cạn kiệt sức mạnh bắt đầu chuyển sang cắn nuốt máu thịt, đau đến mức hắn sắp không chịu nổi nữa. Ngay cả Dung Cảnh cũng hao hụt linh khí không thể mở ra Thổ Ly, chỉ có thể mượn một thanh đao của Thanh Mai Thiên Ẩn, cùng nàng giải quyết một vài con rối tập kích từ trên cao nhảy xuống. Máu bắn lên nhiễm bẩn vạt áo.
Tình hình ngày một căng thẳng. Tất cả như đang nghiền nát lý trí của những người còn sống sót đến cực hạn. Số lượng người càng ngày càng ít. Nếu cứ tiếp tục nữa khả năng rất cao tất cả sẽ bỏ mạng.
Chỉ cho đến khi đối diện tràn ra hơn ngàn con rối, cử động cứng ngắc tiến lại chỗ này. Tuyệt vọng mới tràn ra toàn bộ. Hàng ngàn, hàng vạn con rối kia giông như cười nhạo cho cái chết sắp tới của họ. Tựa như nói rằng: Người thường muốn thách thức với thần linh, với vũ khí của thần. Quả thực vô cùng hoang đường.
Lạp Lạc bấn loạn ném cây cung đã gãy sang một bên, ngẩng mạnh đầu: "Vô vọng rồi, Đàn Vọng Tiên điều khiển kết giới. Không có nó không thể thoát ra ngoài, tất cả sẽ chết tại đây."
: "Vậy ý ngươi là bây giờ chúng ta đang đứng trên bờ tuyệt vọng?" Mục Thiều tức giận tóm lấy cổ áo Lạp Lạc, gằn giọng: "Bây giờ hoặc không bao giờ nữa. Ngươi phải biết tận dụng thời gian đi!"
Lạp Lạc chần chừ không đánh trả, chỉ có thể nhếch miệng cười mỉa mai chính mình: "Điều đó thật buồn cười đúng không? Ta thật sự không thể mạnh mẽ như ngươi đâu. Ai cũng chỉ là kẻ hèn nhát muốn chạy trốn và tiếp tục sống."
Gương mặt xinh đẹp trải đầy vết thương cùng tia máu khó coi. Đôi mắt hắn thống khổ nhắm chặt: "Suy nghĩ của Mộc Tu đúng đấy, ta hoàn toàn là kẻ vô dụng, chính mình còn không cứu nổi, làm sao cứu nổi người khác."
Mục Thiều không kiên nhẫn buông hắn ra. Mắt nhìn thấy một đứa bé tinh linh sơ ý bị tóm chân lôi đi thì phi thân qua, chém bay cái tay của con rối, ôm nó vào lòng, bảo hộ chặt chẽ. Dường như lúc này chẳng ai trong họ buồn để tâm con rối kia là người sống hay người chết nữa.
Thanh Mai Thiên Ẩn xé vải trên người ra giúp đứa bé băng bó vết thương. Nàng quệt máu chảy ra bên khóe miệng, gầm gừ đầy phẫn nộ: "Cố gắng duy trì thêm chút nữa. Ta tin tưởng Thư Di. Chúng ta chắc chắn sẽ giành được chiến thắng."
Dung Cảnh mặc dù đã thấm mệt nhưng vẫn tiến lên tiếp nhận đứa bé từ tay Mục Thiều, giúp nó trị thương. Hiện tại trong bọn họ chỉ có hắn có khả năng chữa trị, không thể bỏ cuộc được.
Thảm họa giống như không có hồi kết, đám đông con rối như thủy triều lại lần nữa tràn tới, như muốn nhấn chìm tất cả.
Câu chuyện bị đứt quãng ở đâu đó, chuyển đến trên người nữ tử đứng giữa trung tâm ngọn lửa.
Thư Di dùng kiếm chống đỡ thân thể. Lồng ngực không kìm được đập mạnh hơn. Mặc cho đôi tay đã tê rần đau nhức, nàng vẫn không ngừng vung kiếm cản lại đám dây leo rắc rối đang nhe nanh múa vuốt vọt tới trước mắt.
Trên người có vài chỗ toác ra, lộ cả máu thịt, đau nhức đến không chịu nổi. Thư Di đoán chừng ít nhất đã gãy vài cái xương. Nàng nghiến răng nắm chặt vũ khí xông lên, nỗ lực chém vào đám dây leo. Đột kích từ nhiều hướng hòng tìm ra điểm yếu của thứ to xác này. Nhưng dường như tất cả đều chả hề hấn gì với nó.
A Ngu bên kia cũng chật vật không kém. Trên người y rải đầy những vết cắt to nhỏ, trông thực ghê người. Nhưng chỉ một ánh mắt lướt qua, khi nhận ra nàng bị thương, sát ý quanh người y lại tràn ra tứ phía. Mỗi đòn đánh ra đều vô cùng hiểm độc. Cố gắng vừa đánh vừa tiến gần đến chỗ Thư Di, tận dụng thời cơ giúp nàng phân tán sự chú ý của đám dây leo gai nhọn.
Không còn đường lui nữa, linh khí cũng cạn kiệt.
Thư Di biết nàng có thể dễ dàng cường hóa thân thể để tăng thêm lực xung kích, cầm cự thêm một lúc. Nhưng đó không phải lựa chọn tốt nhất. Đám Thanh Mai Thiên Ẩn còn ở bên kia. Nếu kéo dài thì những người khác sẽ không chống cự nổi. Cần cấp thiết phải tạo ra thứ gì đó dùng được, phải có thứ đủ mạnh để xuyên thủng được lớp giáp kia. Cần thứ gì đó đủ mạnh...
Mưa đã tạnh, nhưng sấm sét vẫn điên cuồng bổ xuống, thiêu rụi cả một vùng.
Thời điểm ấy, trong đầu Thư Di đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Lôi kích!
Chỉ đơn giản là tích tụ tia sét lại lên điểm cần tấn công, như thế có thể tạo ra công kích. Nếu tập hợp một lượng lớn lôi kích