“Vũ huynh, trông bọn họ đáng ghét quá.” Tiêu Tiêu buồn bực gạt mấy chén rượu mà những nữ nhân này đưa cho, chỉ cảm giác dạ dày đang sôi lên, muốn nôn hết ra ngoài.
Mặc Vũ cũng không ngờ sự việc lại thành ra như vậy, cảnh tượng trước mắt này còn kém xa trên phim, trong phim thì mấy nữ nhân này chỉ ngồi bên cạnh bồi rượu, thỉnh thoảng đàn hay hát ca khúc nào đó. Nhưng bây giờ là thế nào đây, ăn mặc muốn hở bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn quyến rũ là có quyến rũ.
“Công tử, nào, thiếp mời chàng.” Trong lúc Mặc Vũ trầm tư thì một cô nàng yêu tinh không biết sống chết sáp lại gần, chưa kịp tránh thì cả người đã bám vào Mặc Vũ, thân thể cô ta còn cọ qua cọ lại, đôi môi cũng dần dần tiếp cận.
“A!” Trong một nhã gian truyền ra tiếng la kinh thiên động địa, Hoa Vô Ngân đang đưa chén rượu tới miệng thì lập tức phụt ra, khách khứa không hẹn mà cùng nhau nhìn nơi phát ra tiếng kêu. Âm thanh cũng kinh động tới một vị khách quý nào đó.
“Kỳ, ngươi ra xem xem.” Lý Vân Lạc lạnh lùng nói, nhìn nữ nhân bên người, khóe miệng hơi nhếch lên. Hắn và nàng không muốn bị người khác quấy rầy.
“Cút, các ngươi cút hết đi cho ta.” Cửa nhã gian đột nhiên bật tung ra, đám nữ nhân trần như nhộng bị ném ra ngoài, mà hai người trông thư sinh văn nhã chạy ra, trong đó một người lớn tuổi hơn đứng chống hông, lớn tiếng kêu lên: “Tú bà, ngươi mau ra đây cho ta.” Âm thanh vang thẳng lên tận trời, khiến người trên đường cũng phải nhìn vào Phong Mãn lâu.
Tiêu Tiêu run rẩy kéo áo Mặc Vũ, nàng chưa từng thấy Vũ tỷ như vậy cả, thật đáng sợ.
Mặc Vũ trừng mắt nhìn Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu sợ hãi cúi đầu, đúng vậy, đây là Mặc Vũ, sẽ dịu dàng như một con cừu, nhưng nếu ai mà đã chọc vào nàng thì nàng tuyệt đối không bỏ qua, đương nhiên, Lý Vân Lạc là một ngoại lệ.
“Công…công…công tử có chuyện gì thì từ từ hẵn nói.” Tú bà run run đi tới.
“Chuyện gì đã xảy ra với đám nữ nhân này hả?” Mặc Vũ cũng mất hết kiên nhẫn, những nữ nhân này khẳng định là cố tình, một người dù có vô liêm sỉ tới đâu cũng không thể làm như vậy.
Tú bà không biết nên nói thế nào, đứng ở đó chẳng thể làm gì.
“Là ta.” Từ trong đám người xuất hiện một lối đi, một mỹ nam tử bước ra, khóe miệng vẫn cười đầy nghiền ngẫm.
Đẹp quá, Tiêu Tiêu si mê nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Mặc Vũ khó chịu nhìn hắn, hắn quả thật rất đẹp, vẻ đẹp khiến nhân gian trở nên mờ nhạt. Nhưng ai bảo hắn dám đùa giỡn nàng, nàng không thích.
Hoa Vô Ngân đi tới trước mặt Mặc Vũ, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu nàng, “Thật đẹp” sau đó loáng cái mái tóc đen dài rơi xuống, xõa trên vai nàng. Mọi người không khỏi nín thở, nữ nhân mà cũng tới thanh lâu? Lại còn là một mỹ nữ. Trong thoáng chốc mọi người đều rỉ tai thì thầm.
“Nữ nhân mà cũng tới nơi trăng hoa, thật