Dân chúng thật vất vả mới yên tĩnh lại lần thứ hai bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Hàn Phỉ đứng ở một bên, sau khi nghe thấy những lời phản đối kia liền nhíu nhíu mày, quyết định trước tiên yên lặng xem biến đổi đã.
Các binh sĩ căn bản không bắt được những người phản kháng, dân chúng lại càng có chút lo lắng, trong lòng bọn họ vốn tràn đầy hi vọng về Tân Đế, nhưng không nghĩ tới lại nhảy ra đám người như vậy, mà những lời nói của bọn họ lại càng dễ gây xích mích.
Hoàng Tử bị ông trời nguyền rủa.
Đồ đằng trên mặt chính là minh chứng tốt nhất.
Không thích hợp làm đế vương! Quốc gia sẽ bị hủy diệt!
"Mọi người đều đã quên, người này đã từng bị Thái Minh đại sư khẳng định chắc chắn là người bị nguyền rủa! Người như vậy, làm sao có thể trở thành Hoàng Đế của chúng ta!"
Rốt cục, Tần Triệt trên thượng đài chậm chậm lên tiếng: "Đủ rồi, dừng lại đi."
Tất cả các binh sĩ đi bắt người đều dừng tay, nhìn về phía thủ lĩnh của bọn họ.
Thành thật mà nói, các binh sĩ cũng cảm thấy vô cùng oan ức thay cho Tần Triệt, bọn họ là thủ hạ của Tần Triệt, cũng là những người rõ ràng nhất những năm gần đây Tần Vương vì đánh trận đã phải ăn bao nhiêu vị đắng, vết thương to nhỏ không ngừng, thật vất vả mới có thể đánh thắng từng trận chiến, thật vất vả mới có thể khải hoàn trở về, thật vất vả mới chờ được hoàng vị, nhưng một mực, còn có những lời nói không hiểu ra sao kia xuất hiện!
Người kia thấy Tần Triệt không sai người đến bắt hắn, lại càng lấy hết dũng khí, la hét: "Loại người như ngươi căn bản không xứng trở thành đế vương của chúng ta! Đừng cho là dân chúng bọn ta là lũ ngốc! Chiến tranh lần trước, các ngươi suýt nữa bị diệt, ngay cả an nguy của tòa thành phía sau cũng đều bảo vệ không được, chúng ta làm sao tin tưởng ngươi có thể bảo hộ an nguy của Hàn Linh chúng ta!"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ồ lên.
Ai cũng nghĩ bản thân mình nghe lầm.
Chiến thần thua trận sao? Ngay cả Tần gia quân đội cũng suýt chút nữa bị diệt ư? Chiến thần, cũng có lúc thua sao? Trong lúc nhất thời, khủng hoảng tràn ngập.
Tên tuổi chiến thần của Tần Triệt thật sự quá vang dội, gần như thâm nhập sâu vào lòng người, ở trong lòng của quần chúng Hàn Linh, chiến thần chính là chỗ dựa tinh thần của bọn họ, không cho phép có bất kỳ khiếm khuyết nào.
Một khi chỗ dựa ấy có tỳ vết, liền sẽ bị dao động, dao động mạnh mẽ.
Càng ngày càng nhiều dân chúng bắt đầu khe khẽ bàn luận, ánh mắt bọn họ từ chỗ kính ngưỡng bắt đầu trở nên hoài nghi, giống như từng thanh đao nhỏ, dồn dập bắn về đài cao, cắt từng nhát từng nhát vào bóng người màu đen kia.
Những ánh mắt này là hoài nghi, là khó coi.
Mà người tạo nên sóng gió kia lại càng khoa trương, cảm thấy kế hoạch trong lòng đã được thực hiện, ngữ khí không khỏi thêm nặng nói: "Ngay cả một tòa thành cũng không thủ được, làm sao thủ hộ quốc gia chúng ta? Phế phẩm chính là phế phẩm, an nguy của chúng ta làm sao có thể giao cho một Vương gia phế phẩm được!"
Mọi người ồ lên.
Cho đến lúc này, một giọng nói lười biếng từ một nơi không xa truyền đến: "Ngươi có giỏi thì ngươi lên làm a."
Nam nhân sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới còn có người phản kháng, không khỏi nhìn sang.
Đó là một nữ nhân mang hắc sa, khoanh tay trước ngực đi tới, khuôn mặt bị hắc sa che khuất, không thấy rõ dung mạo.
Mà trên đài cao, ánh mắt Tần Triệt lóe lên một tia tinh quang.
Hàn Phỉ thật sự là nghe không lọt tai lời nói của tên kia, không nhịn được mà mở miệng, loại người như tên kia đúng là khiến người ta căm ghét nhất.
Nam nhân bị một câu nói kia làm cho ngây ngẩn một lúc, liền cảm thấy không phục, đối phương còn là một nữ nhân, vậy thì càng thêm không còn mặt mũi nào, liền há mồm nói: "Cô nương gia nhà ai mà ở đây nói lung tung! Còn không mau trở lại!"
Hàn Phỉ buông tay ra, thanh âm mang theo một vệt sắc bén, nói: "Làm sao? Không dám nói lời nào à?"
Nam nhân tức giận, nói: "Ta không nói sai, tin tức Tần gia quân chiến bại ta đã nghe thấy vô cùng rõ ràng! Một chiến thần bị đánh bại căn bản không tính là chiến thần gì cả, quốc gia chúng ta giao cho người như vậy, căn bản không thể khiến lòng người an tâm! Mọi người nói có đúng hay không?"
Dứt lời, không ai đáp lại.
Nam nhân có chút lúng túng, nhưng vẫn mạnh