Cố tình, Sắc mặt Cố Yến lại vô cùng nghiêm túc, trong giọng nói còn mang theo chút bất đắc dĩ cùng sủng nịch không khó phát hiện, Diệp Tử hoảng hốt cảm thấy giống như chính mình thật sự là kẻ vô cớ gây rối.
Cố Yến thở dài một hơi, phân phó: “ Còn không mau đưa Vương phi trở về nghỉ ngơi”
“Không được qua đây, ai lại gần ta đánh người đó” Diệp Tử lấy lại tinh thần, cảnh giác lùi về phía sau hai bước.
Vừa rồi bọn họ đều đã chứng kiến thân thủ của y, cho bên bây giờ không có người nào dám tiến lên.
Trong mắt Cố Yến rốt cuộc cũng lộ ra chút tức giận: “ Diệp Tử, cho dù em có giận ta đi nữa, cũng không nên quậy ầm ĩ như vậy”
Còn dám nói y ở đây quậy ầm ĩ?
Diệp Tử tức tới mức nói không thành lời, nghển cổ đối diện với Cố Yến.
Cố Yến nhắm mắt: “ Tư Nguy”
Hắc y nhân lúc nảy giao đấu với Diệp Tử nghe gọi tên mình liền động thủ, nhặt thanh kiếm dưới chân Diệp Tử, ánh sáng chợt loé lên, lưỡi kiếm sắc bén đã dừng trên cổ Diệp Tử.
Diệp Tử bị hành động này làm cho hoảng sợ, vài tên hạ nhân thừa cơ nhào lên, gắt gao kềm chặt y lại.
Diệp Tử giãy dụa, hốc mắt đỏ bừng vì tức giận: “ Đồ xấu xa, đồ lưu manh, ngươi có bản lĩnh thì ném ta vào động phòng đi, vài ngày nữa toàn bộ hoàng thành đều sẽ biết Thụy vương điện hạ ngươi là một tên khốn cường đoạt dân nam”
Cố Yến đi đến trước mặt y, nhẹ nhàng nâng cằm y lên, ôn nhu nói: “Em nói tới nói lui, còn không phải là đang giận dỗi ta à.
Được, theo ý của em, đêm nay chúng ta liền động phòng”
Hắn đứng thẳng người lại, ra lệnh: “ Trói người lại, đưa vào phòng của ta”
Diệp Tử hoảng sợ: “Ngươi —— ngươi buông ta ra!”
Nhưng cho dù Diệp Tử có khóc la như thế nào thì mấy hạ nhân kia cũng sẽ không cho y bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Không biết là người nào có tâm đem dây thừng tới trói y lại, một đám người vội vàng khiêng Diệp Tử tới phòng của Cố Yến, rồi đặt y lên chiếc giường trải đầy lụa đỏ.
Mọi người lần lượt rời đi, chỉ còn lại một Diệp Tử không thể nhúc nhích, cùng cái tên Tư Nguy đang ở ngoại thất canh chừng y.
Diệp Tử bị trói thành đòn bánh tét, ngã người lên chiếc giường mềm mại vẫn không thấy thoải mái chút nào, hai tay bị trói đến mức tê rần.
Y cựa quậy thân mình một hồi mới ngồi dậy được, ló đầu ra khỏi màn lụa thăm dò bên ngoài.
Trong phòng Cố Yến dán chữ hỉ, lụa đỏ rèm ấm¹, lá vàng² hoa chúc³, nếu hiện tại không có bộ dạng chật vật của Diệp Tử, thì có lẽ đây sẽ là một đêm tân hôn ấm áp.
1. Nguyên văn [ 紅綢暖帳 ] hồng trù noãn trướng.
( Tui edit đại á, bạn nào biết xin hãy chỉ tui)
2. Kim bạc [金箔]: lá vàng; giấy thếp vàng; giấy tráng kim.
( Ko biết gì luôn)
3. Hoa chúc [花烛]: hoa chúc; đuốc hoa; kết hôn chính thức (đèn hoa thắp trong phòng tân hôn.)
Trên đời này sợ là không có vị vương phi nào đáng thương hơn y.
Diệp Tử thật sự không thể hiểu nổi Cố Yến rốt cuộc là bị cái gì mà lại đối xử với y như vậy.
Cố Yến đi cầu thánh thượng tứ hôn, gióng trống khua chiêng tổ chức hôn lễ, mấy chuyện đó đều diễn ra trước khi hắn gặp y, nhìn tới nhìn lui vẫn không thể nhìn ra y là vương phi đã được định trước được.
Thế vương phi thật sự đang ở chỗ nào vậy trời?
Nếu không có người này, thì làm sao mà Cố Yến dám vác mặt đến chỗ Tĩnh Hoà Đế cầu tứ hôn.
Đó chính là khi quân* là tội lớn đó, người này không muốn sống nữa hả?
*Một phạm trù tội phạm mà các vương triều phong kiến xưa kia buộc cho bất cứ người nào làm trái lệnh, trái ý vua hoặc có những hành động, cử chỉ, lời nói, thái độ không tôn trọng bản thân nhà vua hay gia đình, họ hàng nhà vua.
Dưới chế độ phong kiến, khi quân là một trọng tội và thường bị xử phạt nặng.
Diệp Tử tràn đầy nghi hoặc, không khỏi hướng mắt nhìn về phía nam nhân đứng cách đó không xa.
Đây là người duy nhất y có thể hỏi chuyện.
Cố Yến gọi hắn là Tư Nguy, cái tên này Diệp Tử cũng không hề xa lạ.
Trong truyện gốc, Cố Yến có hai thị vệ thân cận, mà Tư Nguy chính là một trong hai người đó.
Người này được Cố Yến tình cờ ra tay cứu giúp, vì muốn báo đáp ân tình của Cố Yến nên lưu lại bên người, đối với Cố Yến chính là một lòng trung thành.
Thâm chí khi Cố Yến bị sung quân• đến đất phong, vẫn một lòng trung kiên không rời bỏ, mãi cho đến khi Cố Yến chết, hắn mới cùng bỏ mạng.
•Sung quân: người phạm tội dưới thời phong kiến bị đày ra biên giới làm lính thú.
Nói là ngu trung thì cũng không quá phận.
Diệp Tử mở miệng kêu hắn: “Tư Nguy, Tư Nguy?”
Người ngồi bên cạnh bàn vẫn không hề nhúc nhích, giống như là không có nghe thấy tiếng gọi.
Trong lòng Diệp Tử khó chịu, lăn qua lăn lại ở trên giường: “Ta rất khó chịu, khó chịu muốn chết luôn! Nếu ta chết rồi vương gia cũng chỉ có thể cưới người chết, đến lúc đó cứ để hắn ôm bài vị của ta mà bái đường đi! Cho hắn làm goá thủ tiết nghĩa suốt đời! Cho dù sau này hắn cưới trắc phi thì là ta làm chính nàng làm trắc, để coi còn có ai vui vẻ mà gả cho vương gia nhà ngươi nữa”
Y ầm ĩ giống như là khóc tang vậy, rốt cuộc thì Tư Nguy cũng không thể nghe nổi nữa, không kiên nhẫn nói: “ Ngài làm sao vậy?”
Diệp Tử ngay lập tức không ầm ĩ nữa,
ngồi quỳ dậy: “Ta khát, ngươi rót cho ta chén nước đi”
Tư Nguy trầm mặc một lúc, sau đó hắn thật sự đứng dậy rót nước cho y, tiến lên đưa tới bức màn lụa.
Diệp Tử không nhúc nhích: “ Ngươi cởi trói cho ta đi, để như vầy thì ngươi muốn ta uống kiểu gì?”
Tư Nguy nói: “ Không thể cởi trói, cứ uống như vậy đi”
Nói xong, cái tay còn nâng chén nước lên, giống như là muốn để Diệp Tử cứ như vậy mà uống nước.
Diệp Tử nhếch miệng cười: “Cái này có chút không được tốt, ta dù sao cũng là vương phi, ngươi làm như vậy với ta, không sợ vương gia ghen sao?”
Hiển nhiên là Tư Nguy không có nghĩ tới vấn đề này, vành tai ẩn sau mũ áo choàng• lặng lẽ đỏ bừng lên.
•Gốc là: Đâu mạo [兜帽]: mũ của quan lại.
Hắn đem chén nước đặt ở mép giường, nói: “ Vương gia sẽ sớm trở lại, ngài để lát nữa uống cũng được”
“ Không uống nước cũng được, chúng ta tán ngẫu chút đi” Diệp Tử tựa vào đầu giường: “ Tiểu Tư Nguy, ngươi nói xem vương gia các ngươi rốt cuộc là tại sao lại muốn thành thân với ta? Tuy rằng ta đây đúng là có chút nhan sắc, nhưng vương gia các ngươi quyền cao chức trọng, có loại mỹ nhân nào mà chưa thấy qua, mắc gì đối với ta một hai phải lì lợm la liếm”
Tư Nguy trầm tính không nói lời nào, cứng ngắc đứng bên mép giường, một lúc lâu sau mới trả lời: “ Thuộc hạ không biết”
Diệp Tử không tin: “ Suốt cả ngày ngươi đều đi theo bên cạnh hắn, tại sao lại không biết?”
Y đảo đảo đôi mắt, cố ý trêu chọc nói: “Nào, nói cho ta biết, lúc vương gia cùng với đám hổ bằng cẩu hữu kia đi vui chơi hưởng lạc ở chỗ kia, thì hắn thấy người nào là tốt nhất? Hắn đã qua lại với bao nhiêu tiểu công tử bên ngoài rồi? Dù sao thì ta cũng sắp phải gả cho hắn, cho nên trong lòng ta ít nhất cũng phải chuẩn bị trước”
Gương mặt của Tư Nguy nóng lên, phản bác nói: “ Chủ tử chưa bao giờ đặt chân đến cái chỗ đó, càng, càng không có.....”
Hai chứ kia hắn sống chết cũng không thể nói ra lời, nhưng theo bản năng muốn giữ gìn thanh danh của Cố Yến, lắp bắp giải thích: “ Nói tóm lại, chủ tử rất ít khi tiếp xúc với người khác, càng không có chuyện như ngài đang nghĩ”
Trong lòng Diệp Tử hiểu rõ.
Tư Nguy không bao giờ nói dối, nếu như vậy thì xem ra, Cố Yến đúng thật là chưa từng thích người nào.
Vậy cái người đáng lí ra phải gả cho hắn làm Thụy vương phi rốt cuộc là từ đâu ra?
Diệp Tử còn muốn dò hỏi thêm mấy câu, thì cửa phòng tân hôn bỗng nhiên bị đẩy ra.
Cố Yến đang bước vào.
Hắn liếc mắt nhìn Tư Nguy một cái, nhàn nhạt nói: “ Ngươi lui ra trước đi”
“Vâng” Tư Nguy cầu mà không được, nhanh chân rời đi giống như là bị ai rược.
Cố Yến đi đến trước mặt y, liếc mắt nhìn thấy ly nước đặt ở bên giường.
Nước trong ly vẫn còn ấm, Cố Yến bưng lên đưa đến bên miệng Diệp Tử đút y uống.
Diệp Tử có chút sợ hắn, nên không dám kháng cự, đành phải ngoan ngoãn uống nước mà Cố Yến đút.
Một bên uống nước, còn một bên thì nâng mí mắt đánh giá hắn.
Sắc mặt Cố Yến rất bình tĩnh, tất cả cảm xúc đều thu lại trong đôi con ngươi đen lấy, giống như đáy biển sâu thẳm khó lòng nhìn ra, cũng khó có thể phân biệt vui buồn.
Diệp Tử ngoan ngoãn uống hết nước, Cố Yến đặt cái ly xuống, vòng hai tay ra phía sau y, đè lên trên hai tay đang bị trói của Diệp Tử.
Đôi tay kia đang từ từ ấn lên tay của y, xoa bóp đôi tay tê rần và lạnh cóng vì máu huyết không thông.
Tư thế này khiến cho hai người dựa sát vào nhau, nhìn từ giống như là một cái ôm ấm áp.
Cả người Diệp