Diệp Tử từ vành tai cho đến hai má đều đỏ bừng, theo bản năng muốn chạy trốn, lại bị Cố Yến nhanh tay ôm eo y lại.
Lòng bàn tay Cố Yến hơi dùng sức, ôm chặt Diệp Tử trong lồng ngực mình, mỉm cười thấp giọng hỏi: "Ái phi đây là đang làm gì, hửm?”
Diệp Tử hoảng sợ nói: "...!Giúp ngài chữa bệnh."
Ý cười trong mắt Cố Yến ngày càng sâu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Diệp Tử, chậm rãi nói: “Ồ! Hoá ra đây là đang chữa bệnh à?”
“Thật, thật sự là chữa bệnh!” Cơ thể Diệp Tử lập tức mềm nhũn, cãi chày cãi cối nói: “Ngài xem bây giờ có phải là tốt hơn rồi không? Không còn chút khó chịu nào phải không? Đó là phương thuốc bí mật của ta, cực kỳ tốt cho cơ thể.
Không có, ta không có cái ý nghĩ kia đâu, ý ta là.....ta.......”
Diệp Tử ngượng ngùng tới mức nói năng lộn xộn, Cố Yến đưa tay nhéo nhẹ lên má y một cái, ôn nhu nói: “Ta biết, vừa rồi em đút ta ăn cái gì vậy?”
Tuy rằng không biết đó là cái gì, nhưng xác thực cảm giác khó chịu trong cơ thể đã dần dần biến mất.
Diệp Tử thở phào nhẹ nhõm, giải thích: “Đó là tiên lộ của ta”.
“Tiên Lộ?”
“Đúng vậy” Diệp Tử chống đỡ cơ thể, nghiêm túc nhìn hắn: “Mấy tháng mới có một giọt, quý lắm luôn á.
Cách đây không lâu ta đã đút cho ngài ăn một lần, giọt vừa rồi là ta cố gắng tạo ra, rất hao tổn tinh lực”.
Diệp Tử chột dạ cắn môi dưới, vô cùng đáng thương nói: “Hành động lúc nảy của ta là vì muốn tốt cho ngài, ngài không được hiểu lầm ta”.
“Ta hiểu lầm?” Cố Yến rũ mắt nhìn y, cố ý hỏi: “Nhưng đút tiên lộ cũng cần phải duỗi đầu lưỡi ra sao? Cần phải liếm ta sao?”
Diệp Tử không rặn ra được chữ nào, y cúi đầu xuống, ngay cả cổ cũng đỏ bừng.
“Còn nói là không cố ý chiếm tiện nghi của ta? Em đúng là........” Cố Yến còn định trêu chọc thêm hai câu, chỉ cảm thấy trên người nhẹ đi, một tia sáng trắng chợt loé, thân thể Diệp Tử biến mất ngay trước mắt, chỉ còn lại bộ y phục màu trắng rơi trên giường.
Cố Yến xốc y phục lên, vừa vặn nhìn thấy một vệt màu xanh nhạt vụt qua, chui vào trong tấm chăn bên cạnh.
Động tác của Diệp Tử nhanh nhẹn, chui tọt vào trong chăn, nhanh chóng che kín người lại, không để lộ chút dấu vết nào.
Cố Yến bật cười: “A Tử, mau ra đây, em định để mình chết ngạt trong đó luôn hả?”
Diệp Tử ở trong chăn đang cuộn tròn thành một cây cỏ mắc cỡ, nhỏ giọng nói: “.....!Không ngạt chết được”
“Nhưng như vậy em sẽ thấy khó chịu”
“Sẽ không”
Cố Yến bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cũng không nhây với y nữa, rời giường thay y phục.
Sắc trời bên ngoài hiển nhiên là đã tối mịt, Cố Yến hỏi: “Em không thấy đói bụng sao? Mau biến trở về đi, ta kêu người làm đồ ăn đem tới”.
Diệp Tử một lúc lâu vẫn không có trả lời, Cố Yến khẽ nhíu mày, hắn xốc chăn lên, một Tiểu Lục Thảo từ trong chăn lăn ra, ũ rũ cuộn tròn lại.
Cố Yến khẽ nhíu mày: “Em làm sao vậy?”
Rễ cây của Diệp Tử theo bản năng quấn lên tay Cố Yến, mơ mơ màng màng mở miệng: “Không hiểu sao ta cảm thấy mệt mỏi quá......”
Ánh mắt Cố Yến tối lại: "Là bởi vì em đem Tiên Lộ đút cho ta?"
“Cũng có thể” Giọng nói Diệp Tử có chút ngái ngủ, nghe uể oải: “Lúc trước khi đem tiên □□ ra ngoài thân thể cũng sẽ có chút mệt, nhưng cũng không có nghiêm trọng như lần này.
Xem ra quả nhiên là phải chờ cho tiên lộ hình thành tự nhiên....”
Y nói, rồi cuời ngu một tiếng.
“Em-----.” Cố Yến bị chọc tức tới mức không biết làm sao, tức giận nói: “Em là đồ ngốc đúng không? Ta đã nói với em, ta chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là khoẻ, em tại sao còn phải làm như vậy hả?”.
Diệp Tử mơ mơ màng màng thì thầm: “Nhưng như vậy cơ thể của ngài sẽ khó chịu lắm.......”
Trong lòng Cố Yến mềm nhũn, thấp giọng hỏi: “A Tử, tại sao em lại đối xử tốt với ta như vậy?”
Tiểu Lục Thảo không trả lời, hình như là đã ngủ mất rồi.
Cố Yến thở dài, đem Tiểu Lục Thảo mềm nhũn ỉu xìu đặt lên trên giường, lại dặn dò hạ nhân đem một cái chậu hoa cùng một chút đất tới, tự tay trồng Tiểu Lục Thảo vào trong chậu hoa.
Làm xong xuôi hết, Cố Yến cúi đầu đặt lên ngọn lá của y một nụ hôn: “Trả lại cho em, ngủ ngon”.
__
Ngày hôm sau, người của Thụy Vương phủ cũng nhận được tin tức, chạy đến hành cung, đi cùng còn có cả Thụy thái phi.
Cố Yến vừa mới đem Diệp Tử tạm thời không thể biến trở lại hình người cùng với chậu hoa giấu vào trong góc, hạ nhân liền gõ vang cửa tẩm điện, Cố Yến vội vã nằm lại trên giường, giả vờ suy nhược mà hô một nói: “Vào đi”.
Thụy thái phi mở cửa ra cùng với mấy tỳ nữ và thị vệ tiến vào.
Diệp Tử trốn sau tấm màn lụa, ló đầu hướng ra ngoài quan sát xung quanh.
Thụy thái phi đi tới bên cạnh giường: "Yến nhi, bây giờ con thấy sao rồi? Rõ ràng còn đang tốt, sao nói bệnh liền bệnh vậy chứ”.
Cố Yến ho nhẹ hai tiếng, yếu ớt nói: “Không có gì đáng ngại nữa, khiến cho mẫu thân phải lo lắng rồi”.
Thụy thái phi nhìn vẻ mặt của hắn một chút, quay đầu nói với thị vệ bên cạnh: “Ta có mang hạ nhân từ Thụy Vương phủ đến, ở đây có bọn họ là được rồi, trước hết ngươi cứ trở về phục mệnh đi”
Thị vệ kia do dự chốc lát, cũng không dám làm trái lại mệnh lệnh của Thụy Vương phi, chỉ có thể nghe theo lệnh, dẫn người rời khỏi tẩm điện.
Cửa lớn tẩm điện khép lại, trong tẩm điện chỉ còn lại Thụy thái phi cùng với mấy tỳ nữ.
Bà quay đầu lại, giọng nói lạnh xuống: “Được rồi, đừng có giả bộ nữa, còn không mau cút lại đây!”
Cố Yến thong dong đứng dậy: “Quả nhiên là không thể lừa được ngài mà”.
Thụy thái phi lườm hắn một cái: “Con đang yên đang lành, giả vờ bệnh làm cái gì? Không sợ thánh thượng và thái hậu phát hiện ra hay sao?”
Cố Yến nghẹn lời.
Vốn dĩ hắn định là cố chịu đựng đợt bệnh này, tiện thể lừa gạt luôn Thụy thái phi cũng không phải việc khó, nhưng không ngờ tới là đêm hôm trước Diệp Tử đã chữa hết bệnh cho hắn, lần này quả thật là có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.
Cố Yến suy nghĩ chốc lát, cười nói: “Thì tại săn bắn cũng chẳng có gì thú vị, còn không bằng ở lại chỗ này, yên tĩnh”.
“Con cái đứa nhỏ này......” Thụy thái phi một lời khó nói hết mà liếc nhìn hắn một cái, hỏi: "Vương phi đâu?"
Diệp Tử đang trốn sau màn lụa liền cứng đờ cả người, nghe Cố Yến biểu tình bĩnh thản nói: “Em ấy lần đầu tiên tới đây, cảm thấy tò mò.
Mà hiện tại con đang giả bệnh, không có cách nào đi cùng em ấy, chỉ có thể để em ấy tự mình ra ngoài chơi”.
Vẻ mặt Thụy thái phi cũng dịu lại: “Thấy các con chung đụng với nhau cũng không tồi, ta cũng yên tâm rồi”.
Bà dường như chợt nhớ ra chuyện gì đó, nghi ngờ hỏi: “Con......lần trước vị Cổ đại phu kia chẩn trị, có thấy khá hơn chút nào không?”.
Cố Yến: “...”
Diệp Tử: “...”
Cố Yến nhéo nhéo giữa mày: "Mẫu thân, sao ngài cứ để ý chuyện này mãi vậy”.
“Nương không để ý đến chuyện này, thì còn để ý chuyện gì nữa?” Thụy thái phi không vui: “Ta còn không phải là hy vọng con cùng Vương phi ở chung càng hòa hợp hay sao? Ta nghe nói thánh thượng chưa từ bỏ ý định ban hôn cho con với Thường Ninh, hừ, Thường Ninh ngược lại là một đứa trẻ tốt, nhưng phủ Hộ quốc công kia ta thấy chẳng ra làm sao hết”.
“......Có được một Vương phi như là Tiểu Tử, quả thực là so với người khác càng tốt hơn ngàn vạn lần, con tuyệt đối không được ủy khuất người ta”.
Cố Yến nghe mà nhức nhức cái đầu, ứng phó nói: “Vâng, chuyện này con đều hiểu được.
Đúng rồi, ngài định khi nào thì trở về?”.
Thụy thái phi lườm hắn một cái, tức giận nói: “Ô hay nhỉ, đúng là cứng cánh rồi, ngay cả nương mình mà cũng dám đuổi đi.
Yên tâm, ta chỉ ở lại nghỉ ngơi một lát rồi đến bãi săn bắn, sẽ không quấy rầy đôi vợ chồng son các ngươi đâu”.
Thụy thái phi dừng một chút, lại nói: “Bất quá, ta phải nhắc nhở con, hai ngày sau chính là tiệc mừng thọ của thái hậu, ta nghe nói hoàng tử Bắc Man cũng sẽ đến để chúc thọ thái hậu.
Ngay dịp như vậy, con nhất định phải đi”.
Cố Yến đáp một tiếng: “Mọi chuyện đều nghe theo mẫu thân.”
Thụy thái phi nói liên miên cằn nhằn dặn dò vài câu, lời trong lời ngoài đều ám chỉ Cố Yến không được đối xử tệ với Diệp Tử, nói nếu cảm thấy tốt rồi thì mau chóng viên phòng.
Xả một tràng lời đem Cố Yến nói đến hoa mắt chóng mặt, mời hài lòng rời đi.
Nhưng chung quy mong muốn của Thụy thái phi không thể đạt thành.
Chưa kể giữa hai người còn chưa chọc thủng tầng giấy ngăn cách cả hai, càng quan trọng hơn là, lần này thời gian Diệp Tử biến trở về nguyên hình dài đến mức quá đáng, mãi cho đến sáng sớm tiệc mừng thọ thái hậu, vẫn không có cách nào biến trở lại hình người.
Cố Yến hữu tâm vô lực.
( Có lòng những không có sức).
Bất đắc dĩ, Cố Yến không còn cách nào khác nên phải tuyên bố với bên ngoài là Thụy Vương phi vì chăm sóc cho hắn, một tấc cũng không rời, cho nên bị lây nhiễm bệnh phong hàn, chỉ có thể ở lại trong hành cung nằm trên giường nghỉ ngơi.
Cố Yến rời khỏi hành cung đi đến tiệc mừng thọ thái hậu, Diệp Tử thì ở lại trong tẩm điện nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay y