Cố Yến vừa mới từ bên ngoài trở về, ngón tay bị gió đêm thổi đến lạnh cứng.
Cũng may là trong phòng có đốt ấm hương, nhiệt độ thích hợp, cũng không cảm thấy lạnh nữa.
Cố Yến cởi áo ngoài ra, tùy ý vứt lên trên mặt đất, một lần nữa buông màn xuống, nghiêng người đè lên.
Không biết là do chịu đựng quá lâu nên kiệt sức, hay là do tác dụng của thứ thuốc kia, Diệp Tử cảm giác được có người đến gần, chỉ hơi nhíu nhíu mày, không có tỉnh lại.
Dung mạo của y khi ngủ vừa ngoan lại vừa yên tĩnh, hàng lông mi dài cong vút run rẩy, vô duyên vô cớ tăng thêm mấy phần yếu đuối, càng nhìn càng khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc.
Cố Yến nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của y, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại trơn bóng kia.
Trong tẩm điện yên tĩnh không một tiếng động, ánh sáng mờ mờ.
Cố Yến hôn rất ôn nhu, nhiệt độ trong tẩm điện ngày càng tăng lên, một lúc sau, Diệp Tử rốt cuộc cũng không thể chịu đựng bị làm phiền nữa.
Y khẽ nhíu mày, trong mộng nỉ non một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Trong lúc hoảng hốt, Diệp Tử có cảm giác hình như mình vẫn còn đang nằm mơ.
Nếu không phải còn đang nằm mơ, thì làm sao y lại thấy Cố Yến đang đè lên người y, còn đang cởi y phục của y nữa chứ?.
......!Sao lại cởi y phục của y vậy hả??????
Diệp Tử sợ hết hồn, theo bản năng muốn giãy dụa chạy trốn, lại bị Cố Yến một phát bắt được cổ tay, giơ lên trên đỉnh đầu.
Diệp Tử hoảng sợ nhìn hắn: “Ngài muốn làm gì?!”
Cố Yến bị khô nóng đến mức đầu óc không tỉnh áo, còn tưởng là Diệp Tử thẹn thùng, đến gần hôn lên mắt y một cái: "Đừng sợ, có ta ở đây."
“Không được! Ngài đừng.........” Diệp Tử muốn ngăn hắn lại, nhưng vừa rồi bị bắt nạt một trận, Diệp Tử đã sớm không còn sức lực để phản khán, chỉ có thể xụi lơ ngã lên trên giường nhỏ, khóc không ra nước mắt.
Không phải người này đi tham gia tiệc mừng thọ sao, sao đột nhiên lại quay trở về, còn biến thành bộ dạng thô lỗ này nữa chứ?
....!Chẳng lẽ ở trong tiệc mừng thọ ăn trúng thứ đồ gì đó không tốt rồi?
Y bất quá chỉ là ngủ có một giấc thôi mà, sao bỗng nhiên mọi chuyện lại biến thành ra như vậy?.
Động tác của Cố Yến ngày càng hung ác, nhận ra được người nọ đây là làm thiệt, Diệp Tử hoảng sợ đến mức viền mắt đỏ bừng, vừa sợ vừa xin hắn tha cho, cố hết sức kéo lí trí của hắn về: "Vương gia, ngài, ngài đừng như vậy mà......!Ngài không thể đối xử với ta như vậy được, nếu lỡ như truyền ra bên ngoài----------.”
“Bị truyền ra ngoài cũng không sao.” Cố Yến kiên nhẫn nhắc nhở y: “A Tử, chúng ta đã thành hôn.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng cởi bỏ tiết khố của Diệp Tử.
Diệp Tử tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“....”
Động tác của Cố Yến đột nhiên dừng lại, Diệp Tử bị hắn làm cho tiến thoái lưỡng nan*, bất an mà uốn éo cơ thể một cái: "...!Vương gia?"
*Nguyên raw 不上不下 ( không tiến không lùi): diễn tả tình thế bế tắc khó xử, tiến không được mà muốn lùi cũng không xong ( đồng nghĩa: tiếng thoái lưỡng nan).
Cố Yến ngẩng đầu nhìn y, đuôi mắt đỏ bừng, ánh mắt sáng quắc: “Em không có trúng độc?”
Diệp Tử hoang mang: “Trúng độc cái gì cơ?”
Lúc này Cố Yến cũng hoang mang y chang Diệp Tử, đầu óc của hắn bây giờ cứ nhão nhẹt như muốn hỏng, không đầu không đuôi mà ép hỏi: “Hộp điểm tâm kia, em có ăn chưa?”
“Điểm tâm?” Diệp Tử không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại hỏi tới chuyện này, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chột dạ nói: “Ngài đang nói tới cái hộp điểm tâm mà Thu Đường mang tới ấy hả? Ta....ăn rồi”.
Cố Yến hỏi: “Ăn nhiều hay ít?”
Diệp Tử rụt cổ một cái, chột dạ trả lời: “Ăn......ăn hết luôn”.
Diệp Tử nói xong, mơ hồ nhận ra cái gì đó, lúc này trong lòng chợt cảm thấy hoảng loạn.
Chẳng lẽ là do mình không chừa điểm tâm cho hắn, cho nên mới tức giận như vậy?.
Người này khi tức giận, có phải hơi....hung dữ quá rồi không?.
Sau khi hiểu ra rõ ràng, Diệp Tử thành tâm nhận sai: "Xin lỗi Vương gia, ta cũng muốn chừa điểm tâm lại cho ngài lắm, nhưng khổ nỗi ta thưc sự đói muốn chết, nên lúc không chú ý.....lỡ ăn hết sạch luôn”.
Ánh mắt Cố Yến tối sầm, Diệp Tử liền thấp giọng cầu xin nói: “Nếu như ngài muốn, ta liền đi tìm người làm cho ngài, muốn bao nhiêu cũng được, nhưng bây giờ....ngài có thể.....có thể thả ta ra trước được hay không.........”
Nhìn bộ dạng hai người ở trên giường lúc này, thảo luận ai là kẻ đã ăn điểm tâm, đây cũng quá xấu hổ rồi.
Cố Yến nhìn thẳng y chốc lát, nhẹ buông tay, Diệp Tử vội vội vã vã lăn qua một bên khác, lung tung kéo quần áo trên người.
Y siết chặt vạt áo, liếc trộm Cố Yến, thăm dò hỏi: “Vậy...Bây giờ ta đi tìm người làm điểm tâm cho ngài nha?”
Cố Yến buồn bực: “Ai nói chuyện điểm tâm với em?”
Diệp Tử ủy khuất im lặng.
Hung dữ cái gì chứ, rõ ràng hắn mới là người bắt đầu trước chứ bộ.
Cố Yến ấn ấn huyệt thái dương đang đập thình thịch, đầu óc choáng váng mơ hồ giờ phút này cũng coi như là lấy lại được chút minh mẫn.
Thứ thuốc kia là do Thụy thái phi đích thân sai người bỏ vào trong điểm tâm.
Đương nhiên là không thể xảy ra sai sót gì.
Nha đầu Thu Đường kia thì lại nhát gan, chắc chắn là không dám dở trò với điểm tâm kia.
Mà Diệp Tử thì nói với hắn đã ăn sạch điểm tâm....
Nếu như vậy, thì cũng chỉ có một khả năng duy nhất mà thôi.
Cố Yến hỏi: “Thuốc mà người phàm uống không có tác dụng với em?”.
Diệp Tử nghe không hiểu: “Ý của ngài là gì?”
Cố Yến hít sâu một hơi, cố gắng đè nén hoả khí, đem chuyện Thụy thái phi bỏ thuốc bọn họ kể cho Diệp Tử nghe.
Diệp Tử nghe xong mà trợn mắt há mồm, nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, khó khăn nói: “Thụy thái phi bà ấy sao lại......!Nói như vậy, cái hộp điểm tâm mà ta ăn, thứ đó chính là------?”
Diệp Tử nghĩ mà sợ, y bình tĩnh lại, sau đó hồi tưởng: “Sau khi ăn điểm tâm kia, ta quả thật cảm thấy có chút khô nóng buồn ngủ, liền lên giường nghỉ ngơi, nhưng không có cảm giác khó chịu nào.
Sau đó ta liền ngủ mất, đến khi tỉnh lại......!thì nhìn thấy ngài ở đây.”
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Diệp Tử cảm thấy có chút xấu hổ.
Diệp Tử ngượng ngùng liếc mắt nhìn Cố Yến một cái, cúi đầu, bối rối nói: “Nhưng nếu như ta bị trúng độc, tại sao lại không có chuyện gì xảy ra hết vậy?”.
Cố Yến suy tư: “Có lẽ là bởi vì...”
Diệp Tử xác thực là đã ăn điểm tâm có chứa thuốc ở trong, thuốc này hiển nhiên là cũng có tác dụng, ít nhất là vừa rồi Cố Yến quả thật cảm nhận được nhiệt độ khác thường trên cơ thể của y.
Nhưng tác dụng của thuốc này cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Duy nhất có thể giải thích được chính là, thuốc kia đối với người thì có tác dụng, còn Diệp Tử là tiên thảo hoá hình, tác dụng cũng không có lợi hại như người bình thường được.
Biết được Diệp Tử không bị thuốc kia dằn vặt, Cố Yến cuối cùng cũng coi như là yên tâm, nhưng mà đồng thời, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.
Ai mà ngờ tới, tiểu tiên thảo này của hắn còn có năng lực đặc biệt như vậy?.
Hắn nhìn Diệp Tử bị hắn doạ sợ, bất đắc dĩ thở dài một cái.
Cũng may là kịp thời tỉnh táo lại, nếu lỡ như đối với người làm ra chuyện gì, cũng không biết phải kết thúc như nào cho tốt.
Cố Yến đem tích phân của mình giải thích cho Diệp Tử một phen, đứng lên nói: “Nói chung em không có chuyện gì là tốt rồi, nghỉ ngơi cho tốt”.
Hắn nói xong lời này liền định rời đi, Diệp Tử chợt đưa tay ra, kéo hắn lại.
Diệp Tử thấp giọng hỏi: “Ngài...!Có phải là ngài cũng trúng độc không?”
Động tác của Cố Yến chợt khựng lại.
Trong chốc lát, Diệp Tử cũng đã tỉnh táo mà đem mọi chuyện suy nghĩ đầu đuôi rõ ràng.
Thụy thái phi bỏ thuốc là bỏ đồng thời cho hai người bọn họ, đương nhiên là Cố Yến cũng chạy không thoát.
Chẳng trách vừa lúc nảy khi y thoát ra từ trong lồng ngực Cố Yến, Diệp Tử quả thực cảm nhận được, đối phương hình như đã.......
Hai má Diệp Tử nóng bừng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Thảo nào hắn lại đối xử với y như vậy, khi bị bỏ thuốc, ai có thể khống chế được lời nói cùng hành động?
Lần này xảy ra chuyện như vậy, nói cho cùng đều trách Diệp Tử lúc trước nói không biết lựa lời.
Nếu không phải lúc trước y nói lung tung trước mặt Thụy thái phi, cũng sẽ không tự chuốc lấy nhiều phiền phức như vậy.
Lần này suýt chút nữa là y đã hại Cố Yến, bây giờ sao thể ngồi yên mà không thèm để ý.
Diệp Tử mím môi, mặt đỏ tới tận mang tai, khó khăn nói: “Ngài như vậy hẳn là sẽ cảm thấy không thoải mái, hay là ta, ta giúp ngài.....”
Câu nói tiếp theo y không thể nói ra được, nhưng Cố Yến đã nghe rõ ràng ý tứ bên trong.
Ánh mắt Cố Yến tối sầm lại, bỗng nhiên trong lòng hắn không muốn giải thích.
Hắn cúi đầu, âm thanh nơi cổ họng khàn khàn, thấp giọng cười khẽ một tiếng: