Giận đó, ghét đó nhưng làm gì được quốc sư.
Luật nhân quả mà, lúc đầu có Lam Ninh thì hâm dọa người này đến người khác giờ thì hay rồi.
Các ngươi ở đây trông chừng cái con lông lá này, sắp tới hội nghị của các nước chúng ta không muốn có vấn đề gì xảy ra, hiện tại đã nhiều việc lắm rồi! - Bảo Thạch dặn dò.
Vâng ạ! - Mọi người đồng thanh.
Ta về làm việc tiếp có gì thì chạy quá báo! Còn ngươi nên ngoan đi, vương phi đang không khỏe biết điều thì nên nghe lời! - Bảo Thạch nhìn chằm chằm vào con sư tử.
Bé con nghe câu nói của Bảo Thạch cũng đúng, nơi này không ai làm hại, cũng chẳng ai ngược đãi bây giờ bản thân nên chăm ngoan mau ăn chóng khỏe, khi hồi phục lại thì trả ơn cứu mạng và chăm sóc của người ta cũng không muộn.
Đúng kiểu là cánh tay đắc lực của đại vương gia có khác, có thể cảm hóa từ con người đến động vật chỉ bằng giọng nói.
Đúng là mật ngọt chết từ ruồi, chết cả chúa tể của rừng! - Lạc rang đứng tặc lưỡi, lắc đầu.
Quá khen, quá khen! Nhưng đối với Lạc nhỏ cho dù ta có nói bao lời ngọt ngào cũng không lay động được! - Bảo Thạch nhìn chăm chăm.
Ta đã quá chai lì với những lời nói hay hành động âu yếm rồi! - Lạc rang không có bất kỳ thái độ nào.
Thật là khó để được Lạc nhỏ đối xử dịu dàng và vui vẻ! - Bảo Thạch đau buồn.
Nếu muốn tôi cư xử hòa đồng vui vẻ và bình thường như đối xử với người khác, thì ngài cũng cần phải bình thường như mọi người.
Tốt nhất là ngài bớt làm gương mặt nham hiểm, ăn mặc thì tiết chế màu sắc lại tôi chưa thấy một vị quốc sư nào lại mặc đồ nổi hơn cả vương phi và hoàng hậu nương.
Đặc biệt là nên bớt phô trương da thịt với người khác, ngài là quan thần không phải kỹ năng nơi lầu hoa! - Lạc rang nói một mạch.
Quốc sư vẫn chưa kịp xử lý hết nội dung mà phó bếp nói thì người đã đi mất hút.
Cậu ấy không nhớ đầy đủ hết nhưng chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm câu nói nhìn mình giống nam nhân lẳng lơ.
Huynh bị ốm hả?" - Tiểu Trúc cầm cành chọt vào cái đống bầy nhầy nằm dưới sàn.
Ta giống một kỹ nam lắm sao! - Bảo Thạch
Giờ huynh nói ta mới để ý là giống thật, ăn mặc thì màu sắc nếu như đoán không lầm huynh thích màu đỏ và vàng nhất.
Đến bây giờ ta cũng không biết huynh có bao nhiêu cái quạt, dù đã cố đếm nhưng không hết! - Tiểu Trúc đứng ngửa mặt lên trời suy nghĩ.
Trời ơi có thấu nỗi lòng của tôi! - Bảo Thạch bất lực.
Mà ta hỏi huynh bệnh hả, sao lại mặt đồ tối màu thế này còn tối hơn cả đồ của vương gia nữa! Vương gia gần đây đang thay đổi mặc đồ tươi trẻ hơn, còn huynh đang nổi tự dưng chìm thế? - Tiểu Trúc ngồi xuống.
Hu hu, ta khổ quá tiểu Trúc ơi! - Bảo Thạch khóc bù lu bù loa.
Chết