Ha ha, tỷ có nghe hoàng thượng nói không? Muội không thể nào kìm nén được, so về mảng mặc đồ nổi bật chỉ có một mình Bảo Thạch mới sánh ngang với bệ hạ! - Tiểu Trúc cười liên tục, không dừng được.
Ừm, ta có nghe nhưng ta nghĩ nó không cười đến thế, muội nên tiết chế hành động của mình lại kẽo ai thấy được lại phản ánh với vương phi thì không hay! - Tiểu Phấn nghiêm nghị.
Thiệt chán tỷ tỷ quá, lâu lâu tỷ cũng nên vui vẻ cùng với mọi người chứ! Nhìn tỷ bây giờ chẳng khác nào một bà thím cả mặt lúc nào cũng nghiêm khắt, cứng đơ y như một cái tượng thạch cao! - Tiểu Trúc hờn dỗi.
Chỉ khi nào muội trưởng thành thì ta mới gột bỏ gương mặt nghiêm túc này! - Tiểu Phấn vẫn không thay đổi.
Đối với người ngoài nghiêm túc thì đúng nhưng tiểu Trúc là tỷ muội trong nhà mà, vui vẻ lên nào! - Tiểu Trúc dùng tay nhéo mặt tiểu Phấn.
Không vui chút nào cả, muội cứ ở đây cười tiếp đi ta vào trong xem vương phi có cần gì không còn giúp người! - Tiểu Phấn đi vào trong.
Bà già, tỷ mà cứ khó như thế sau này không ai thèm lấy tỷ đâu! - Tiểu Trúc giận dỗi.
Tiểu Phấn không có gì gọi là quan tâm đến lời nói của tiểu Trúc, không ai lấy thì cũng không sao đối với tiểu Phấn việc quan trọng nhất là được kề cạnh chăm sóc cho đại vương phi Lam Ninh.
Trẫm không về, trẫm quyết sống chết phải ở bên cạnh quốc sư! - Hoàng thượng giãy nãy.
Nhưng thưa bệ hạ tấu chương rất nhiều không có ai để phê duyệt cả! - Quan thần hốt hoảng.
Tấu chương trẫm có phê duyệt suốt đời cũng không hết, hôm nay trẫm đình công không phê không duyệt gì nữa! - Hoàng thượng giận dữ.
Bệ hạ ơi, như vậy là không được đâu ạ! Chúng thần không thể một ngày thiếu bệ hạ, thiếu người chúng thần như rắn mất đầu! - Mọi người quỳ xuống.
Trẫm là vua một nước, là rồng mà các khanh dám bảo là rắn thấy ta không nói riết làm càng! - Hoàng thượng đập tay xuống bàn.
Tiểu thái giám thấy cái đập bàn của hoàng thượng rất mạnh biết chắc là hoàng thượng rất đau nhưng đang cố gắng gồng.
Đừng nhìn trẫm chầm chầm như thế người khác phát hiện đó! - Hoàng thượng nói thì thầm với tiểu thái giám.
Vâng ạ, bệ hạ uống nước cho hạ hỏa! - Tiểu thái giám nói thì thầm.
Xin bệ hạ tha tội vì chúng thần bị hoảng sợ khi thiếu vua! - Mọi người lếch theo hoàng thượng năn nỉ.
Thôi thôi đừng có xu nịnh, trẫm đã quyết ở lại là ở lại không một ai được ngăn cản trẫm! Lúc trẫm lâm bệnh chỉ có một mình quốc sư đến thăm và trò chuyện cùng trẫm, giờ quốc sư bệnh trẫm cũng phải ngày đêm kề cận trò chuyện để quốc sư mau hồi sức! - Gương mặt vô cùng cương quyết.
Tất cả quan thần có mặt ngay đó đều quỳ lạy van xin thiếu điều muốn lăn lê bò lết theo từng bước đi của bệ hạ.
Bên trong thì Bảo Thạch