Tại sao lúc nào xong chuyện thì mới thấy vương gia với vương phi hết vậy.
Mọi người mạnh ai nấy nói làm cả hai người không biết nghe ai, một không khí hỗn loạn chưa từng thấy.
Đầu Đằng Cảnh như sắp bóc khói, hai chân mày thì dính vào nhau.
Ngài ấy ghét nhất là sự ồn ào và hiện tại đang rất muốn ném mấy tên này vào rừng cho làm bạn với khỉ.
Mọi người trật tự có chuyện gì thì cử một người ra để nói, chứ bây giờ ai cũng nói ta không biết nghe ai hết! - Lam Ninh lập tức trấn an.
Bây giờ binh lính trong vương phủ mới bình tĩnh lại, mọi người mới nhìn qua gương mặt đáng sợ của đại vương gia.
Người này đùn đẩy cho người khác, đến cuối cùng cũng có một người can đảm dám đứng ra nói trước vương gia và vương phi.
Người lính đó hít một hơi thật sâu, vừa chuẩn bị nói ra thì thấy quốc sư Bảo Thạch đang thong thả đi đến.
Vẻ mặt mừng rỡ hiện rõ lên gương mặt của người binh lính đó.
May thật, được cứu rồi! - Binh lính mừng thầm.
Tham kiến vương gia, vương phi! - Bảo Thạch từ tốn.
Nhìn hai gương mặt không hiểu chuyện gì xảy ra khi chúng ta không có mặt tại vương phủ, Bảo Thạch từ tốn dìu vương phi đi và vương gia cũng đi theo sau.
Hai người cứ đi theo Bảo Thạch, vừa đi quốc sư vừa chậm rãi kể lại câu chuyện của A Tú và tiểu Trúc.
Khi tóm tắt xong câu chuyện cũng vừa lúc đứng trước cửa phòng của các nữ đại sứ Phong quốc.
Vị nữ đại sứ đang ngồi đâm chiêu suy nghĩ thì nhận được tin báo đại vương gia, đại vương phi chuẩn bị vào.
Lập tức điều chỉnh tư thế, tác phong nghiêm trang trở lại.
Các vị nữ đại sứ của Phong quốc rất háo hức được diện kiến đại vương phi của Du quốc, lần đầu gặp đã xuề xòa thì công sức xây dựng hình ảnh mấy năm nay coi như đi tong.
Khác với suy nghĩ của đại sứ thì vương phi khác hoàn toàn với tưởng tượng.
Trên người toát ra sự thân thiện nhưng khi nhìn lâu thì lại cảm thấy sự uy nghiêm.
Sau các câu chào nói xã giao thì mọi người đi vào chuyện chính.
Lam Ninh cũng hiểu tính cách lì đòn có phần ngổ ngược của tiểu Trúc, còn A Tú thì lúc nào cũng đứng ra bảo vệ cô bé.
Nhưng hiếm khi mới thấy tiểu Trúc khóc, A Tú thì đứng ngay bên cạnh mượn khăn của vương phi lau nước mắt cho con bé.
Nhưng A Tú lau có vẻ hơi kỹ, lau cả nước mũi nữa chắc xong chuyện này Lam Ninh sẽ chuẩn bị thêm khăn để A Tú dùng trong những trường hợp như thế này.
Đại vương phi của chúng ta nhanh chóng giải quyết mớ rắc rối của tiểu Trúc, bên phía nữ đại sứ của Phong quốc cũng vui mừng khi muội muội của mình được đại vương phi quan tâm và thương yêu nhiều thế như vậy.
Có đói không? - A Tú thì thầm vào tai.
Có! - Tiểu Trúc rón rén.
Ráng chịu một chút nữa ta dẫn tiểu Trúc đi ăn đồ ăn ngon! Còn đau lắm không? - A Tú nắm lấy bàn tay tiểu Trúc lại.
Không đau đâu! - Tiểu Trúc cũng nắm lại.
Những âm thanh và lời nói của đôi trẻ bị Bảo Thạch nghe thấy được, trong lòng quốc sư mừng thầm đúng với dự đoán của cậu ấy.
Nói chuyện được một lúc thì vương phi phải rời đi để