Hai nam nhân đang đấu vô mồm vô cùng gay gắt thì bỗng dưng yên lặng một cách bất thường.
Cả hai ánh mắt nhìn ra cửa hướng về cổng chính của kinh thành với ánh mắt đâm chiêu.
Tất cả sứ thần đều đến đông đủ, ta nghĩ lần này họ đến cũng không thiện ý mấy! - Kỵ Danh thở dài.
Ta cũng đã dự liệu trước, đội quân tinh nhuệ ở biên giới đã được triệu về.
Ta không muốn bất kỳ điều gì xảy ra với Lam Ninh, với những con người và những nơi cô ấy đã dồn hết tâm sức xây đắp lên! - Ánh mắt đầy sự triều mến.
Ta nhớ cách đây bảy năm cũng đã từng xảy ra chuyện như này, lúc đó chính tướng quân Mặc Bách đã đứng ra dẹp loạn.
Khi đó ngươi đang trấn giữ tại biên cương khó khăn trăm bề, nhớ lại thời ấy thật oanh liệt.
À nói đến Mặc Bách mới nhớ, ngươi vẫn đang giam giữ người ở nhà lao hay sao? - Kỵ Danh quay qua.
Đang làm lao công tại phủ công chúa, hình như hắn ta rất tâm huyết với nghề! - Đằng Cảnh nghiêm túc nhìn lại.
Lao công ở phủ công chúa? Tin này chấn động chỉ sau tin ngươi có vương phi đấy! - Kỵ Danh trợn tròn mắt.
Kỵ Danh nghĩ đến khung cảnh tướng quân Mặc Bách tháo bỏ bộ giáp oai nghiêm mà mặc lên người một bộ trang phục tầm thường như người ăn kẻ ở sẽ trông rất buồn cười.
Ngươi đã thay đổi quá nhiều rồi, một kẻ giết người không ớn tay như ngươi lại miễn tội chết cho một người mưu đồ quá đổi thay rồi! Tính ra từ khi ngươi gặp Lam Ninh, số người chết dưới tay ngươi giảm đi vô số kể! - Kỵ Danh nhấc chén trà lên uống cạn.
Đúng thật là ta đã thay đổi rất nhiều, bây giờ nhớ lại ta còn không biết đâu mới là ta! Nhưng ta nhớ đến lúc Lam Ninh nằm im trong vòng tay ta, ta đã rất sợ.
Lúc đó ta như biến thành một con quỷ đội lớp người làm ra nhiều chuyện đáng ghê rợn! - Đằng Cảnh cuối mặt xuống.
Ờm, mang đồ ăn xuống hâm lại đi khi nào đại vương phi đến thì mang lên! - Kỵ Danh nói với thị vệ của mình.
Khi cả hai thị vệ mang đồ ăn đi, chủ soái mới nhẹ nhàng đặt tay mình lên an ủi vương gia.
Không ai hiểu rõ Đằng Cảnh như Kỵ Danh, ngay cả thái hậu cũng chưa hiểu rõ bằng chủ soái.
Cảm giác của ngươi ta hiểu và ta không mong muốn chuyện đó chút nào! Hãy giữ lấy vương phi của mình thật chặt, nàng ấy như chiếc bùa hộ mệnh của ngươi! Nếu mà mất đi chiếc bùa này sẽ không có thứ gì trấn áp lại được ngươi, ngươi là mầm móng của tai họa! - Kỵ Danh đập tay mạnh vào vai Đằng Cảnh.
Ngươi dám nói ta là mầm móng tai họa, hôm nay ngươi ăn phải gan hùm à! - Đằng Cảnh kéo tay Kỵ Danh ra.
Ấy ấy, lại tức giận rồi! Ngươi mệnh thủy mà ta tưởng ngươi mệnh hỏa đấy, trong khi ta mệnh hỏa mà ngươi thấy không ta hiền như cục bột! - Kỵ Danh nhún nhường.
Trên đường từ phòng bánh bao nhỏ trở về thì tiểu Phấn cảm nhận được có