Lam Ninh nghe câu nói đó của Đằng Cảnh bỗng cảm thấy căng thẳng hơn, có một giọt mồ hôi lăn từ thái dương xuống má.
Bổn vương chỉ nhắc lại thôi, sao lại căng thẳng thế? - Đằng Cảnh đưa tay lên lau giọt mồ hôi.
Hê hê, thiếp nào căng thẳng chỉ tại lúc nãy vui đùa hơi quá trớn nên giờ thấm mệt! - Lam Ninh cười khổ.
Hay là Lam Ninh có ý trốn tránh, quên lời hứa lúc nãy với bổn vương! - Đằng Cảnh tiến lại gần.
Một khi lời nói đã nói ra đâu thể nào rút lại được, huống hồ gì đây là một lời hứa và còn hứa với một người cực kì xem trọng lời nói.
Thiếp có hứa với vương gia nhưng hãy chờ đến tối nhé! Buổi chiều này thiếp có khá nhiều việc bên phòng thuốc, yên tâm thiếp đã hứa sẽ không quên đâu! - Lam Ninh nhoẻn miệng cười.
Nét mặt Đằng Cảnh thoát chút thất vọng, người ta đã đợi cả một buổi cơm.
Lúc nãy dùng cơm Đằng Cảnh không hề chú tâm vào việc ăn uống mà chỉ mơ mộng đến phần thưởng Lam Ninh sắp dành cho mình.
Sao mặt lại xụ xuống rồi, đây thiếp đặt cọc trước không hề thất hứa đâu! - Lam Ninh cười gian.
Chưa để Đằng Cảnh bình tĩnh trở lại Lam Ninh đã kéo người vương gia lại gần mình và hôn lên trán một cái.
Tiểu Phấn bên ngoài báo tin bên phòng thuốc cần người đến để xem xét thuốc mới, vương phi vẫy tay chào Đằng Cảnh cùng tiểu Phấn rời đi.
Đặt cọc là như thế này sao, nàng làm thế này thì bổn vương làm sao tập trung được đây! - Đằng Cảnh lủi thủi đi như người mất hồn.
A Tịnh cũng im lặng bước theo vương gia, cậu ấy khá là thắc mắc không biết hai người thì thầm chuyện gì bên trong.
Khi vương phi bước ra thì gương mặt tràn đầy năng lượng vui vẻ và lại còn yêu đời, còn vương gia thì như người trên mây.
Ê ê, cậu thấy vương gia cười với bông hoa đó không?
Có thấy, chắc do chậu hoa này do vương phi trồng nên vương gia thích đó!
Hai người đang quét dọn sân thấy vương gia đứng cười với thiên nhiên cây cỏ trong người cảm thấy có chút ớn lạnh.
A Tú ơi! - Tiểu Trúc ngồi chán nản.
Ơi, ta đây! - A Tú đang gấp chăn mền quay qua nhìn.
Muội nhớ cảm giác ngồi trên mái nhà ngắm nhìn vương phi, nhớ cảm giác chạy nhảy khắp nơi chứ không phải ngồi một chỗ như này chán quá! - Tiểu Trúc chống tay lên cầm.
Vết thương đang lành lại tránh tiếp xúc với nắng gió, ráng qua một hai ngày nữa đi rồi ta dẫn muội đi ra ngoài! - A Tú lấy chậu nước lại rửa chân cho tiểu Trúc.
Một hai ngày nữa hả, lâu quá rồi xem chừng khi đại hội diễn ra muội cũng không đến được! - Tiểu Trúc nhúng tay vào ly nước vẻ vời lên bàn.
Ta cũng chịu với muội ở trong phòng đợi ta, ta đi đến chỗ Cận Nhị hỏi huynh ấy có thuốc nào mau lành vết thương không! - A Tú bị khuất phục.
Vâng, vâng a Tú là nhất! Thương huynh nhất trên đời! - Tiểu Trúc vui mừng.
Nhớ lời ta không nên ra ngoài, bây giờ nơi đây người ra vào đông đúc nếu những kẻ có ý đồ xấu sẽ giở trò với những người thân cận của đại vương phi.
Cả muội và ta đều không muốn bản thân mình trở thành gánh nặng cho người! - A Tú nắm tay tiểu Trúc nói nghiêm túc.
Dạ vâng ạ, muội sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng ạ! - Tiểu Trúc gật gù liên tục.
Ta đi sẽ về ngay! - A Tú phóng nhanh như tên.
Tiểu Trúc đứng ngay cửa nhìn theo, chưa bao giờ thấy tiểu Trúc nghe lời như lúc này cả.
Sau bao nhiêu biến cố xảy ra thì tận đến bây giờ tiểu Trúc mới thực