Thật sự là vương gia cùng vương phi rất hay ngủ chung với nhau, có ôm, có hôn.
Nhưng cả hai chỉ dừng tại đó, tâm hồn cả hai khá là trong sáng nên sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Bây giờ bổn vương phải làm sau, phải chuẩn bị gì? Với quan trọng là chưa có một hôn lễ đàng hoàng, không được thế này hay thế kia đâu! - Đằng Cảnh siêu ngượng ngùng.
A Tịnh cũng không phải dân trong nghề nên cũng không biết đưa ra lời khuyên nào, bây giờ không riêng gì đại vương gia mà ngay cả A Tịnh cũng rơi vào trạng thái lúng túng.
Nếu mai mốt mình thành thân thì phải làm gì, bản thân mình cũng chưa chăm sóc nữ nhân bao giờ cả! Tay chân lại thô kệch, tính tình thẳng thắn làm sao mà chăm sóc giống như đại vương chăm sóc vương phi! - A Tịnh đấu tranh tâm lý gay gắt.
Hai người đang bước đi với bầu tâm sự nặng trĩu, trọng lượng bản thân bỗng nặng thêm vài trăm kí.
Vương phi nói đúng thật, việc gì khó cứ hỏi quốc sư!
Quá đúng luôn, quốc sư chuyện gì cũng biết!
Mèo mù vớ được cá ráng, nhờ có hai trù bếp đang nhặt rau gần đó nói chuyện với nhau nên cả vương gia cùng A Tịnh biết mình phải gặp ai rồi để giải đáp tâm tình rồi.
Chưa bằng một cái chớp mắt cả Đằng Cảnh cùng A Tịnh đã biến đi, chỉ còn lại một cơn gió nhẹ thổi qua.
Trời sắp mưa sao? - Trù bếp đó nhìn lên trời.
Ờ, đúng là có mây đang kéo đến! Nhanh tay nhặt xong vào đưa cho chú bếp! - Trù bếp kia nhìn theo.
Những lúc rãnh rỗi Bảo Thạch thường sẽ đi tìm Lạc nhỏ để trò chuyện hay thưởng thức vài món ăn vặt, hôm nay thì khác cậu ấy đến dưỡng tâm điện để trò chuyện cùng hoàng thượng.
Bẩm hoàng thượng, đại vương gia cầu kiến! - Binh lính chạy vào báo tin.
Hửm! Vừa mới dùng bữa khi trưa sao bây giờ Cảnh đệ lại đến tìm trẫm nhỉ, hiếm có thật? Mời vương gia vào đi! - Hoàng thượng ngạc nhiên.
Đằng Cảnh bước nhanh vào trong, theo sau là A Tịnh với hai gương mặt đầy hoang mang giống như gà con mất mẹ.
Đằng Cảnh, có chuyện gì gấp lắm sao? - Hoàng thượng đi đến gần.
Đúng là rất gấp! Hoàng huynh, đệ xin phép mang Bảo Thạch về có chuyện quan trọng không thể chậm trễ! - Đằng Cảnh đi tới chỗ Bảo Thạch.
Bệ hạ chưa kịp quay đầu lại nhìn thì quốc sư tinh thông thiên địa đã bị Đằng Cảnh cùng A Tịnh mang đi.
Kèm một câu nói thoảng trong gió Đệ xin phép!.
Hả, hả? Quốc sư? Cảnh đệ? - Hoàng thượng ngơ ngác.
Thưa bệ hạ, chắc vương phủ có chuyện cực kì quan trọng nên vương gia mới gấp gáp đến tận đây mang quốc sư đi! - Trưởng công công nói đỡ.
Hôm nay gió lớn thật ạ! Thần vừa mở cửa bước vào thì có một luồng gió xẹt qua, mà gió sao xẹt qua nhỉ! - Tiểu công công chỉnh trang quần áo lại.
Còn Bảo Thạch hiện tại đang bị A Tịnh vác đi như vác bao cát, bụng bị xốc xốc khiến quốc sư buồn nôn vô cùng.
Vương phủ gặp phải chuyện lớn sao ạ, vương phi có chuyện quan trọng cần gặp thần sao ạ hay tấu chương thần chuẩn bị có sai sót gì sao ạ? - Bảo Thạch hỏi liên tục.
Đúng là vương phủ có chuyện quan trọng, quan trọng đến sự tồn vong của vương phủ sau này! - Đằng Cảnh nói với sự lo lắng.
Ánh mắt Bảo Thạch chuyển về trạng thái nghiêm túc.
Đến thư phòng của vương gia, A Tịnh đặt Bảo Thạch xuống xém chút nữa là cậu ấy nôn ra nhưng ráng nuốt ngược vào trong vì không muốn ghép tội phạm thượng.
Vương gia ngồi bàn tay và ra hiệu kêu Bảo Thạch ngồi xuống, A Tịnh đi kiểm tra một lượt đóng tất cả cửa chính và cửa sổ.
Vương gia hít hơi lấy can đảm, Bảo Thạch nhìn không khí nguy hiểm cũng nuốt nước bọt liên tục.
Sau một lúc vương gia mới lấy hết can đảm kể tường tận đầu đuôi câu chuyện.
Thật sự là vương gia cùng vương phi lâu rồi nhưng cả hai chưa...! - Bảo Thạch đưa mặt sát Đằng Cảnh.
Chưa, ta không nghĩ đến! - Đằng Cảnh nghiêm túc nói.
Chỉ dừng lại ở ôm và hôn? - Bảo Thạch tiếp tục hỏi.
Bổn