Không biết từ bao giờ Lạc rang trở thành cộng sư đắc lực của Lam Ninh.
Nếu tiểu Phấn và tiểu Trúc là trợ thủ đại diện cho sức mạnh, mưu mô thì còn Lạc nhỏ đại diện cho sự ngon miệng và no bụng.
Thưa vương phi đã ghi chép đầy đủ! - Lạc rang nghiêm chỉnh.
Tốt, rất tốt! Lần sau chúng ta điều chỉnh lại một chút là sẽ có một cái bánh tuyệt phẩm luôn! - Lam Ninh hào hứng.
Do hành động hào hứng có phần quá khích của Lam Ninh mà cô ấy đã nắm tay Lạc rang nhảy múa.
Đằng Cảnh trông thấy lập tức nắm tay vương phi của mình kéo ra kèm một ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Lạc rang.
Thần đã ghi chép đầy đủ, xin phép vương gia cùng vương phi thần luôi xuống ạ! - Lạc rang chỉ dám nhìn xuống đất đi lùi.
Vậy thần cũng xin phép luôi xuống! - Bảo Thạch chạy đi.
A Tịnh thì không còn xa lạ gì nữa, những lúc vương gia tức giận tốt nhất nên để vương phi dỗ.
Nhưng những lúc vương gia giận vương phi hay ngược lại thì cậu ấy lại chọn cách im lặng, vì nếu có nói bất cứ đều gì cũng sẽ bị Đằng Cảnh trách phạt.
Trước mặt phu quân mà nàng lôi lôi kéo kéo nam nhân khác sao? - Đằng Cảnh gằng giọng.
Nhưng đó là Lạc nhỏ mà đâu có sao đâu! - Lam Ninh khó hiểu.
Ai cũng không được! - Đằng Cảnh lắc đầu.
Vậy tiểu Phấn, tiểu Trúc cũng không được? - Lam Ninh tiến mặt gần lại Đằng Cảnh.
Được! - Đằng Cảnh gật đầu.
Vậy thiếp biết rồi nếu là nữ nhân thì hoàn toàn được, còn nam nhân thì hoàn toàn không! - Lam Ninh nói.
Đúng thế! - Đằng Cảnh hài lòng.
Lam Ninh nhìn qua cái bánh kem vừa mới làm xong tính đem lại cho nhiều người thưởng thức, thế mà lại vì cái tánh khí thất thường của Đằng Cảng mà mọi người bỏ đi hết.
Bánh này để lâu không được, thiếp mang cho mấy tỷ muội nếm thử! Vương gia đã cho phép thiếp được qua lại với nữ nhân, nên thiếp đi đây! - Lam Ninh ôm bánh chạy như bay.
Đằng Cảnh đưa tay ra để níu kéo nhưng đã muộn rồi, vương phi đã ôm bánh cao chạy xa bay.
Lần sao bổn vương sẽ không cho nàng giao du với nữ nhân! - Đằng Cảnh tức giận.
Lúc nãy A Tịnh có lẽn lấy đi một cuốn sách do Bảo Thạch mang đến, trong lúc vương gia trò chuyện cùng vương phi thì cậu ấy leo lên cây nghiên cứu nó.
Chỉ mới đọc một xíu mà mặt và tai A Tịnh đỏ cả lên hèn gì vừa nãy vương gia vừa mở ra đã vội đóng lại, tốt nhất vẫn nên hoàn trả về chỗ cũ.
Ngươi đưa đống thiệp mời này đến chỗ sứ thần của các nước! - Đằng Cảnh nói.
Tuân lệnh vương gia! - A Tịnh giật mình.
Khi nào lấy vợ thì hãy đọc những cuốn sách đó, bây giờ thì hãy chú tâm vào cuộc hội nghị ngày mai! - Đằng Cảnh nhắc nhở.
Thuộc hạ làm việc thất trách! - A Tịnh lấy lại tinh thần.
Sau khi Kỵ Danh ngủ dậy không thấy Bạch Lâm đâu thì lên tiếng gọi, gọi mãi vẫn không thấy cậu ấy xuất hiện nên chủ soái tự thân vận động.
Chưa có sứ thần nào nghèo nhân lực như Hỏa lan quốc này, binh sĩ thì nhiều vô số, trong khi trợ thủ đắc lực đi theo chủ soái lại chỉ có