Chưa bao giờ một thủ lĩnh cầm đầu à không đứng đầu như Lam Ninh lại cho ám vệ của mình nhìn thấy một tư thế đáng xấu hổ như thế này.
Vương phi đã rèn luyện cho họ một tinh thần thép, một ý chí kiên cường không bị lay động bởi vạn vật xung quanh nhưng hôm nay vì cái dáng trèo này khiến cho mọi người phải cười lăn cười bò.
Tiểu Phấn cũng xém chút là bật cười nhưng ráng kiềm chế lại, cô ấy lập tức chạy lại ra hiệu để mọi người nghiêm túc lại rồi đỡ vương phi xuống.
Để tương kế tựu kế Lam Ninh kêu mọi người lấy y phục của những người lúc nãy mặc lên và cải trang thành thủ hạ của Phong Tuyết.
Bản thân Lam Ninh thì lại giả bộ như mình yếu đuối bị bắt được, nữ đại vương phải nén cơn đau để tiểu Phấn làm rách y phục.
"Cái này về có cứu được nữa không tiểu Phấn?" - Lam Ninh đưa ánh mắt tha thiết.
"Nô tỳ nghĩ rách thế này, may lại cũng để lộ đường chỉ và cả hoa văn cũng bị lệch đi nữa!" - Tiểu Phấn trầm ngâm.
"Sự mất mát này quá to lớn, làm sao ta có thể vượt qua cú sốc này đây!" - Lam Ninh sầu não.
Ám vệ xung quanh đang chỉnh trang y phục thấy vương phi trông khá buồn cười, mọi người góp vào vài câu cùng gương mặt đau buồn để diễn cùng Lam Ninh.
Ngày thường vương phi vui vẻ nên việc tỏ ra buồn bã đối với cô khá là khó.
Để đảm bảo đúng vai diễn của một con tin thì nên lấy tâm lí từ bây giờ.
Nhìn vương phi thế thôi nhưng sâu tận tâm trí cô ấy đang bày trò, tính ra cũng lâu rồi Đằng Cảnh không đưa vương phi đi mua sắm hay đi chợ nên sẵn dịp này đi luôn.
"Sao mặt của Lam Ninh tiểu thư, à của cô gái trong tranh lại trở nên gian tà thế kia?" - Trợ lý nói.
"Ha ha, nhìn giống như thỏ con của ta đang ủ một âm mưu gì đấy!" - Ông nội cười lớn.
"Một bức tranh đặc biệt quá! Chủ tịch ngài có từng nghĩ nó là hiện thân của tiểu thư không ạ?" - Trợ lý bước ra xa nhìn lại.
"Có thể có mà cũng có thể không! Lam Ninh của ta là hiện thân còn bức tranh này chỉ là mô phỏng nhưng nó và con bé có mối liên hệ mật thiết!" - Ông nội sờ vào gương mặt của cô gái trong tranh.
Mỗi lần nhớ cháu là ông lại đi đến căn phòng này, thấy tranh như thấy người.
Bức tranh cũng là một lời nhắc nhở đến ông hãy trân trọng hiện tại và trân trọng những người thân thương của mình.
"Thưa chủ tịch, sao ngài lại lấy khẩu trang đeo cho người nam đứng bên cạnh thế?" - Trợ lý tò mò.
"Ngươi không thấy tên đó đang nhìn tiểu thư bên cạnh đấm đuối thế à, hắn nhìn muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài.
Ta phải che lại, nhìn không có chút nghệ thuật nào càng nhìn càng thấy giống mấy