"Không nghe được gì, tức thật!" - Lam Ninh dán mắt vào khe hở.
"Vương phi, có người đến!" - Tiểu Phấn khẩn trương.
Lam Ninh nhanh chóng trở về trạng thái bị hại, ám vệ cũng lặp tức vào vị trí để cùng đại vương phi diễn kịch.
Bên ngoài Phong Tuyết đưa người của Du quốc đến một nơi khác.
Đó chính là ngay bìa rừng, một bên lãnh thổ Du quốc, một bên là lãnh thổ của Tuyết lễ quốc.
"Ta nói này Đằng Cảnh, nếu trong lúc giao chiến hắn bước qua lãnh thổ của hắn thì sao chúng ta xử lý được! Hành động đó được xem là hành vi giao chiến!" - Kỵ Danh lo lắng.
"Nếu bình thường ngươi là người máu chiến hơn ta sao nay lại sợ sệt thế!" - Đằng Cảnh nói.
"Đó là ta của quá khứ, bây giờ nghĩ lại chiến tranh là điều phi lý khi nó đi qua chỉ còn lại những điều đau buồn.
Chính Lam Ninh đã cho ta biết và hiểu được giá trị của hòa bình.
Nếu ngươi xảy ra chuyện gì chính vương phi sẽ là người đau buồn nhất, nên cố gắng kiềm chế cơn tức giận lại! - Kỵ Danh trải lòng.
"Ta hiểu rồi! Ta mà có chuyện gì chẳng phải ngươi là người vui nhất sao, được kề cận với Lam Ninh chẳng phải là mục tiêu lớn nhất của ngươi à!" - Đằng Cảnh cố tình trêu ghẹo.
"Ngươi nói bình thường không được sao, chỉ nói toàn mấy câu ngang ngược!" - Kỵ Danh giận dỗi.
Kỵ Danh giận dỗi bỏ đi lên trước, ngài ấy khá là bực bội trong người.
Rõ ràng bản thân mình quan tâm hắn ta, suy nghĩ đến cuộc sống gia đình và hạnh phúc sắp tới.
Thế mà tên đầu đá đó cứ thốt ra mấy câu đâm thọt, từ bây giờ không thèm quan tâm đến Đằng Cảnh nữa.
"Chủ nhân bảo các ngươi mang người lên, tránh cô ta bỏ chạy tốt nhất nên trói chặt vào rồi áp giải đi!"
Ám vệ lặp tức làm theo yêu cầu của người đó, vì sợ Lam Ninh đau nên họ trói rất lỏng.
"Làm gì mà trói lỏng lẻo thế thế kia, bộ sáng chưa ăn sáng à!" - Tiến chân lên.
Người đó bước nhanh đến siết chặt Lam Ninh lại, chắc tên này ghim vương phi lâu lắm rồi nên nay có dịp trả thù.
Hắn trói chặt đến mức mà làm da vương phi bị xước da.
Những người xung quanh sốt ruột nhưng cố gắng kiềm chế lại, đợi lát nữa đi ta sẽ trói ngươi bằng chính cọng dây thừng này và để xuống sông cho cá rỉa ngươi đến trơ xương.
Phong Tuyết vừa dừng lại lập tức quay ra sau, Đằng Cảnh cũng Kỵ Danh theo quán tính cũng quay ra sau nhìn liền thấy một đám người kéo vương phi đến.
"Các ngươi dám trói vương phi của ta!" - Đằng Cảnh lao đến.
"Sao người vội vàng thế, muốn thả người phải đổi lấy một điều kiện!" - Phong Tuyết cản lại.
"Điều kiện cái con khỉ, ngươi không đáp ứng được việc chu toàn cho Lam Ninh mà ở đây còn đòi điều kiện!" - Kỵ Danh tức giận.
"Cô ta vẫn còn sống thì đã chu toàn lắm rồi!" - Phong Tuyết khinh rẻ.
Thuật cải trang của ám vệ đã đạt đến trình độ thượng thừa, khiến người tinh mắt như Đằng Cảnh hay A Tịnh cũng không phát hiện ra.
Lam Ninh bắt đầu phô diễn khả năng diễn kịch đau khổ, cô ấy khẽ nhăn mặt và mắt có chút ngấn lệ.
Đằng Cảnh