Đằng Cảnh lập tức triệu tập binh lính để chuẩn bị hồi kinh, đúng như dự tính ban đầu thì sau khi đón được vương phi thì ngài ấy sẽ cho người của mình nghỉ ngơi một ngày.
Nhưng với hiện tại cùng tánh khí nóng giận bất thường của Lam Ninh nếu cứ tiếp tục ở lại đây sẽ càng làm cô ấy tức giận hơn, tốt nhất là nên về kinh.
Ít nhất khi về kinh sẽ có thêm nhiều người nói chuyện và chia sẻ thì Lam Ninh sẽ mau chóng quên đi chuyện cũ.
Suốt cả quảng đường A Tịnh cứ len lén nhìn qua tiểu Phấn rồi lại cưởi tủm tỉm, còn tiểu Phấn do quá ngượng ngùng nên chỉ cuối gầm mặt xuống không dám ngước lên nhìn người.
Đồng cảnh ngộ với tiểu Phấn là Lam Ninh, từ lúc khởi hành cô ấy không nói câu nào.
Lam Ninh đang tự kiểm điểm lại bản thân sau một chuỗi nhiều hành động không thể chấp nhận được của mình.
Phẩm giá của một đại vương phi đương triều bị phá hủy hết do quá nóng giận.
"Hành động đánh Phong Tuyết của nàng vì quá lo lắng cho ta nên mới hành xử như thế, ta còn cảm thấy vui nữa là! Còn vể tiểu Phấn cũng xuất phát từ việc nàng qua chăm lo cho những người bên cạnh nên mới hành xử như thế!" - Đằng Cảnh cố gắng an ủi.
"Đúng thế a, cũng chỉ vì thiếp lo cho chàng và lo cho những người thân cận của thiếp!" - Lam Ninh méo mặt.
"Ừm, ta hiểu mà! Vương phi của ta đã cực khổ nhiều rồi!" - Đằng Cảnh xoa đầu.
Không biết do cố ý hay vô tình cố ý mà tay của vương gia từ xoa đầu bắt đầu di chuyển xuống vai, xuống lưng nhưng khi sắp sửa đến mông thì bị Lam Ninh đánh nhẹ vào tay.
"Bàn tay hư hỏng phải dạy dỗ lại!" - Lam Ninh nhăn mặt.
Vương gia lập tức điều chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn lại, mắt nhìn sang vương phi đang ngồi trầm tư bên cửa sổ.
Không biết từ bao giờ Đằng Cảnh đã quen thuộc với cô gái này, không có thì luôn nhớ nhung nhìn cảnh lại liền nhớ đến người.
"Khi hồi cung và xử lý mọi chuyện của Tuyết lễ quốc xong chúng ta thành thân nhé!" - Đằng Cảnh nói dứt khoát.
Tai Lam Ninh như ù dần đi, âm thanh của móng ngựa gõ vào đất dần biến mất.
Tiếng tim đập càng lúc càng rõ, gần như không điều khiển được nhịp tim của mình nữa.
"Khó thở quá, hô hấp không còn bình thường nữa!" - Lam Ninh tự nói với chính mình.
Đằng Cảnh đợi một lúc lâu không thấy vương phi có chút động tĩnh nào bèn quay đầu qua nhìn.
Đến bây giờ, khi bắt gặp được ánh mắt tràn đầy yêu thương của vương gia Lam Ninh mới hồi thần lại và nhịp thở bắt đầu bình thường trở lại.
Lam Ninh hít thật sâu, nhắm mắt thật lâu để hồi tưởng lại mốc thời gian mình đến với vùng đất này, gặp gỡ những người xa lạ bây giờ lại trở thành thân thuộc.
Đặc biệt nhất cô đã gặp người