Hoa Thúy thay đổi vẻ mặt ngay lập tức, những ngày qua có bị "tra tấn" như thế nào cũng không đáng sợ bằng việc đối diện với Phong Tuyết đại nhân.
Lúc đầu Hoa Thúy đã chắc chắn phần thắng lần này nghiêng về đại nhân, trong tay lại có thêm vương phi của Đằng Cảnh, địa thế lại hỗ trợ rất nhiều.
Mối thù khi xưa lần này sẽ giải quyết hết tất cả, cả chì lẫn chày.
Nhưng không ngờ đại nhân lại thua, lần này đã thua thật rồi.
Hoa Thúy vô cùng lo lắng, nếu đại nhân Phong Tuyết rơi vào tay Đằng Cảnh sẽ bị hành hạ như thế nào.
Tiếng xấu đồn xa của đại vương gia Du quốc là không một ai không biết đến sự tàn bạo, vô tình và độc ác của Đằng Cảnh.
"Ta nghe đâu là sứ thần của Tuyết lễ quốc bị thương khá nhiều!" - Tiểu Trúc nói vô.
"Tên vương gia chết tiệt!" - Hoa Thúy thầm rủa.
"Ờ mà không do vương gia hay binh lính gay ra, tất cả mọi vết thương đều do vương phi làm đấy!" - Tiểu Trúc nói tỉnh bơ.
"Cái gì đại vương phi!" - Bảo Thạch giật mình.
"Cô ta làm đại nhân của ta bị thương!" - Hoa Thúy vô cùng ngạc nhiên.
Tiểu Trúc gật đầu liên tục tỏ ra vô cùng thích thú, bây giờ đã hiểu cái tính đàn ông muốn đánh đâu là đánh đó của đại vương phi chính do hai cô gái thân cận này hướng dẫn.
“Chết rồi, vương phi mà tự ra tay chắc người cũng bị trầy xước không ít! Ta phải chạy đến chỗ Cận Nhị để lấy thêm vài lọ thuốc tiêu sưng trừ sẹo! Vương phi của chúng ta không thể có bất kỳ khiếm khuyết nào!” – Bảo Thạch lúng túng.
Hoa Thúy thấy quốc sư cuống cuồng lên lại cảm thấy tủi thân cho chủ nhân của mình, đường đường bị đánh đến hủy cả dung nhan mà không ai quan tâm còn người chỉ mới trầy chút xíu mà cái vương phủ này muốn loạn lên.
Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ TRUMtгuy eЛ.
V N ~
“Ngươi làm ta chướng mắt lắm đấy, tên ẻo lả kia!” – Hoa Thúy quát to.
Hành động đó của Hoa Thúy đã khiến mọi người chú ý, ngay cả người gác ngục bên ngoài và cả người đang đi tuần tra lập tức chạy vào xem kẻ nào giở thói ngông cuồng nơi đây.
Tiểu Trúc bình thường miệng nhanh hơn não nhưng hôm nay lại im lặng một cách bất thường.
Cô bé từ từ lùi về núp sau toáng binh lính và nói thì thầm điều gì với người đứng cạnh mình.
Bảo Thạch vì câu nói đó mà gương mặt chuyển từ xanh sang đỏ.
Quốc sư nhẹ nhàng đi đến chỗ một binh lính dặn dò những loại thuốc cùng những thực phẩm bổ dưỡng và kêu người đó đến chỗ Cận Nhị lấy giùm mình.
Sau đó bước chậm rãi đến chỗ phòng giam của Hoa Thúy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và tròng mắt chỉ nhìn đúng vào cô ta không có chút lay động.
“Ngu mà bày đặt tỏ ra nguy hiểm! Quốc sư ghét nhất là ai nói huynh ấy ẻo lả, cũng chỉ vì tính chất công việc