Cuộc sống này thật tẻ nhạt biết bao. Con người thì ngày càng đông đúc. Xã hội ngày càng tiến bộ thì tình người lại càng xuống dốc không phanh.
Nhớ khi xưa đói kém,chia nhau từng miếng bánh dù nhỏ xíu nhưng ăn xong cũng thấy no rồi. Nay con người ta có cái này lại muốn cái kia. Vô vị
Ly Duẫn đứng dưới trời tuyết khẽ thở dài. Chẳng còn ai quan tâm cô nữa.
Cha mẹ thì sớm đã không còn.Họ lam lũ làm lụng cả đời chỉ đổi lấy cái chết. Chết rồi thì ném lại gia tài cho cô. Nhưng đó đâu phải thứ cô muốn. Một sát thủ như cô lại muốn mấy thứ tầm thường đó sao?
Cô chỉ muốn cuộc sống nghèo nàn khi xưa trở lại. Mẹ vô cùng yêu thương cô. Ba thì vô cùng quý trọng cô. Chiều chiều cả ba người sẽ cùng nhau lên triền núi ngắm hoàng hôn. Nghĩ lại cảnh tượng đó,Ly Duẫn chợt rơi nước mắt.
\- Khụ Khụ...cứu.
Tiếng ho vang bên tai khiến Ly Duẫn giật mình. Một căn nhà nhỏ ,tồi tàn rách nát hơn cả cái nhà kho của cô. Chiếc bàn thì ẽo ẹp,cảm tưởng cô chỉ cần chạm một cái là nó đổ vậy.
Vết máu loang đến chân cô. Ly Duẫn nhíu mày nhìn người nằm trên mặt đất.
Rõ ràng mới 7h sáng mà? Từ lúc nào đã thành buổi tối? Mà chất lượng đèn ở đây cũng thật kém chất lượng. Thời buổi nào rồi còn dùng đèn cầy???
Loạn hết rồi?
Ly Duẫn cầm đèn tiến lại gần nơi phát ra tiếng kêu. Là một cô gái. Mùi hương...không sai..là giáp trúc đào. Cô đặc biệt thích bào chế độc từ loài hoa này. Ở đây sao lại có giáp trúc đào được cơ chứ.
\- Cô nương...xin cứu mạng..
\- Xin lỗi...độc này hiện tại tôi không thể giải cho cô...
Ly Duẫn lắc đầu từ chối
\- Mắt và móng tay của cô đều xám đen lại rồi. Tôi tới quá muộn.
\- Haha \- Cô gái ấy bỗng cười lớn \- Một đời Lam Tuyết Y ta cũng chỉ có thế. Ta đã là người sắp chết rồi...cô giúp ta một chuyện được không?
Ly Duẫn lưỡng lự một lát rồi gật đầu.
Lam Tuyết Y đặt vào tay cô một miếng ngọc bội nhỏ:
\- Biểu ca của ta sắp thắng trận trở về rồi..hức..huynh ấy