\- Vương phi,ngươi vẫn chưa chết sao ? Ngọc Nhi đến tiễn ngươi một đoạn đây.
Ngọc Nhi kiêu ngạo chống eo mỉm cười. Nụ cười của cô ta vang lên thật chói tai. Ly Duẫn nhíu mày đầy khó chịu
\- Cút.
\- Lam Tuyết Y,ngươi chỉ là kẻ sắp chết mà còn dám mạnh miệng \- Ngọc Nhi chỉ tay năm ngón về phía cô.
Có vẻ người phụ này rất hiểu về cái chết của Lam Tuyết Y. Nhìn sơ qua thì Lam Tuyết Y có vẻ khá giống cô. Có lẽ cô ta nhầm lẫn gì chăng.
Nhưng có một điều quan trọng là bây giờ cô khá hứng thứ với thân phận của cái xác chết trên tay mình. Rốt cuộc Lam Tuyết Y đã làm ra việc gì để bị đẩy đến cơ sự này?
Cô chỉ có một chút động lòng với cô ấy. Dung mạo hai người giống nhau. Vốn định mang Lam Tuyết Y đi chôn cất tử tế cũng coi như là không bạc đãi với bản thân. Vậy mà có chó ngán đường. Cuộc sống bắt đầu có chút sắc màu.
\- Ngươi là ai? \- Ly Duẫn thay đổi thái độ mỉm cười hỏi.
\- Ngươi còn dám giả bộ. Lam Tuyết Y, ta sẽ cho ngươi chết không được yên thân. Bắt lấy cô ta.
\- Đánh chó thì nhìn mặt chủ.
Ly Duẫn đổi tư thế bế đứng Lam Tuyết Y lên. Ý câu nói của cô là muốn đoạt được người thì trước hết xem bản thân có đủ năng lực hay không. Nhưng Ngọc Nhi lại hiểu theo nghĩa sau. Ả ta cười toáng lên. Đám hạ nhân cũng ùa theo.
\- Đánh chó phải nhìn mặt chủ. Xem ai nói kìa.\- Ngọc Nhi chế giễu \- Ngươi chỉ là con gái của một tể tướng đã bị cách chức. Caca ngươi cũng chỉ là phế vật. Còn hi vọng chúng quay về cứu ngươi. Mộng tưởng.
\- Ngươi nói phải. \- Ly Duẫn gật đầu đồng ý
\- Haha. Cô ta bị mắng đến phát điên rồi. Không chỉ ngốc mà còn điên.
Ngọc Nhi tiếp tục cười nhạo,chỉ tay về phía cô. Ly Duẫn ghét nhất là ai dám làm thế với mình. Nhưng để thăm dò tình hình. Cô nhẫn trước. Giết đám người này chỉ là một sớm một muộn.
\- Ta không muốn chết. Chắc chắn sẽ có người đến cứu ta..aaa..các người đừng qua đây
Ly Duẫn diễn trò khùng điên. Cô ôm đầu lùi lại,ngã xuống đất.
\- Ngươi có kêu cứu thì cũng chẳng ai đến cứu. Vương gia sẽ không bao giờ chú ý đến ngươi đâu
Ngọc Nhi tiến lại cố ý dẫm vào chân cô sỉ nhục.