- Mù mắt quá
Ly Duẫn buông Bạch Tử Du ra rồi đi về phía trước giả bộ ôm đầu ngồi xuống. Tên đạo sĩ ấy tưởng thời cơ đã đến nên thôi chạy lòng vòng,rút kiếm ra chém về phía cô.
Tuyết Phi như nắm chắc phần thắng nên bật cười lớn. Ả ta chạy lại chỗ Bạch Tử Du nũng nịu :
\- Vương gia,người yên tâm. Lam Tuyết Y chắc chắn sẽ bị đạo sĩ thu phục mà thôi.
\- Thì cũng đau đầu lắm khi phải nhìn lão ta cứ xoay xung quanh mình
Ly Duẫn đứng dậy cười man rợ. Tên đạo sĩ kia đã bị cô xắt thành nhiều khúc nằm trơ trọi thở hấp hối trên nền đất.
Tuyết Phi cứng người,sợ hãi. Mặt ả tái xanh đi trước cảnh mau me tàn nhẫn. Lão đạo sĩ nhìn về phía Tuyết Nhi nói ngắt quãng trong hơi thở yếu ớt để cầu cứu.
Ly Duẫn lại càng bị kích thích trước cảnh ấy. Nào hoảng sợ hơn đi. Khiếp sợ hơn đi. Tuyệt vọng hơn đi. Cô muốn thấy chúng. Cô muốn thấy hình thái đáng thương của chúng.
Cô thích nhất là cắt hết tứ chi của con mồi sau đó từ từ xem chúng cảm nhận nỗi đau chết dần chết mòn là như thế nào. Trong vũ khí của cô còn có một loại thuốc cầm máu. Vì vậy mà nạn nhân có thể cảm nhận nỗi đau trong một khoảng thời gian dài hơn
\- Ngươi có muốn thử không?
Từ lúc nào Ly Duẫn đã đứng cạnh Tuyết Phi và hít hà hương thơm từ tóc nàng ta. Tuyết Phi không nói được lời nào ,ngay lập tức ngất đi.
\- Được rồi,tha cho ngươi. Ném cô ta ra khỏi đây. Thật bẩn mắt
Ly Duẫn mất hứng quay đầu hất tay ra hiệu. Đám người hầu của Tuyết Phi nhanh chóng chạy đến dìu nàng ta đi.
Ly Duẫn trở về trạng thái thất thần
Có chút nhàm chán
Có chút trống vắng
Cô không thích cảm giác này.
Bạch Tử Du ôn nhu cởi áo khoác lên người cô. Hắn đưa tay lau vệt máu còn vương lại trên má cô. Trông cô vừa nãy rất vui,sao bây giờ lại bày ra vẻ mặt như muốn khóc vậy?
\- Phế vật thì sao? Phế