\- Nàng tỉnh rồi?.
Ly Duẫn "ưm" lên một tiếng rất khẽ. Cô đã ngủ bao lâu rồi. Cô chỉ nhớ rằng hôm ấy bị đám người kia bắt,chúng định giết cô nhưng lại tha mạng cho cô,sau đó lại đem cô đi. Chuyện tiếp theo thì...lúc đó cô đã bị mất ý thức rồi.
Liễu Thi Âm nhẹ nhàng để cô dựa vào vai mình rồi nhanh chóng kề ly nước vào miệng để cô uống. Ly Duẫn tiếp nhận dòng nước mát một cách khó khăn. Nguyên do bởi vì cô từng bị lũ người kia cho uống một thứ gì đó. Cơ thể cô không thể loại bỏ cũng như hấp thụ nó. Đến bây giờ, cổ họng vẫn đau rát.
\- Trùng Cô??
Liễu Thi Âm nói với vẻ vô cùng khó chịu. Là kẻ nào dám hạ độc hôn thê của y? Gan cũng quá lớn rồi.
Y cúi xuống ,áp môi lên cổ cô. Một sinh vật lúc nhúc bò ra ,giẫy giụa nằn trên miệng của y.
Liễu Thi Âm tức giận hừ lên một tiếng kết thúc mạng sống của sinh vật gớm ghiếc ấy.
Ly Duẫn thở phào nhẹ nhõm. Gương mặt cô không còn vẻ khó chịu hay đau đớn như lúc trước. Đôi lông mày giãn ra,gò má phiếm hồng do hô hấp vội.
\- Hình như ta còn sống.
Ly Duẫn bật cười. Cô vẫn chưa thể nhìn rõ người trước mặt là ai. Nhưng mơ hồ cảm nhận được ,đó là một nam nhân to lớn không khác Bạch Tử Du là bao.
Nghĩ đến đây cô lại thấy vô cùng bất mãn.Tên tướng công vô trách nhiệm ấy,cô bị đưa đi lâu như vậy mà chưa từng một lần đến cứu cô. Cô vì Nguyệt Triều quốc làm nhiều việc như vậy,hắn một chút cũng không để tâm sao? Nét buồn hiện rõ ràng trên gương mặt của cô.
\- Nguyệt Nhi,nàng vẫn thấy không khỏe ở đâu sao?
Liễu Thi Âm đưa tay vén lọn tóc trước mặt của cô ra sau. Ly Duẫn giật mình. Người này là đang nói chuyện với cô sao? Nguyệt Nhi? Cái gì mà Nguyệt Nhi. Một Lam Tuyết Y còn chưa đủ. Giờ muốn cô diễn vai của nữ nhân nào