\- Hộ pháp đại nhân,Chấp pháp đại nhân,có tiếng động vang lên từ phòng công chúa điện hạ.
Dương Ái Hi cúi đầu bẩm báo
Nàng được giao nhiệm vụ là canh chừng ngoài cửa phòng của Ly Duẫn. Nếu có động tĩnh gì thì phải lập tức báo ngay.
Thiên Huân và Mộng Từ vội buông chén trà,không quá mấy thở đã tiếp đất trước phòng của Ly Duẫn.
Cả ba nín thở đẩy cửa đi vào thì gặp một cảnh tượng,phải nói không thể tin vào mắt mình. Họ cảm giác như cái này,hình như quá hi hữu.
Ly Duẫn đứng trên nệm dùng dây xích liên tục giáng về phía Liễu Thi Âm đồng thời miệng cũng liên tục mắng nhiếc :
\- Ai là nương tử của ngươi? Tên khốn? Cái gì mà sát phu? Ngươi không tin ta có thể cắt đứt cái cổ của ngươi xuống có phải không?
Về phía Liễu Thi Âm. Y không những không tức giận,không đáp trả mà còn cười rất vui vẻ,né rất nhiệt tình. Thỉnh thoảng lại vờn phía sau lưng,ôm cô một cái rồi lại rời ra khiến cho vẻ mặt của cô ngày càng trở nên đỏ.
\- Ngươi có thôi chạy xung quanh ta đi không? Ngươi dám hôn ta,chiếm tiện nghi của ta,hôm nay ta phải thiến ngươi,đoạn tử tuyệt tôn dòng họ nhà ngươi.
\- Nương tử tức giận trông vô cùng khả ái. Bản vương thích.
\- Khụ..
Ba tiếng ho khan đồng thời vang lên.
Ly Duẫn thu lại sát khí giật mình lui về sau,ánh mặt đầy phòng bị.
Cô nhận ra nữ nhân kia. Chính là kẻ bắt cô đi. Còn cho người dùng hình với cô,hạ dược cô,khiến cơ thể của cô muốn bò cũng khó nói chi là ngồi dậy.
Hai người bên cạnh là ai thì cô không biết. Nhưng áp lực này...mạnh hơn cô.
Ly Duẫn hướng phía Liễu Thi Âm mà hỏi :
\- Bọn chúng là người của ngươi
\- Phải,là người của bổn vương,cũng là người của nàng.
\- Đánh không được thì kêu người đến hội đồng. Các ngươi nạt ta còn chưa đủ?
Ly Duẫn tức giận trừng mắt. Liễu Thi Âm có phần hơi khó hiểu. Nhưng bây giờ để tiếp cận cô thì không thể. Đống xích từ đâu xuất hiện nhiều hơn,bọc quanh lấy cơ thể cô,tua tua ra những lưỡi dao sắc nhọn,nhìn đến gai người.
\- Ai nạt nàng? Bổn vương làm chủ cho