Ly Duẫn đưa hai tay nắn hai cái sừng trên đầu. Cảm giác đầu tiên: cứng a ~. Cảm.giác thứ hai: nặng a~. Cảm giác thứ ba:nặng a~.
Vô lí. Phản khoa học. Sau một hồi suy ngẫm,cô cũng rút ra được vài kết luận. Chắc chắn cô đang nằm mơ.
Để xác nhận lại lần nữa,cô quay qua Liễu Thi Âm hỏi :
\- Đoạn tụ chết tiệt,ngươi gọi ta là gì?
\- Nguyệt Nhi,ta thích nữ nhân
Liễu Thi Âm cố gắng kiềm chế cơn nóng giận của mình. Đoạn tụ? Hắn từ lúc nào đã thành một kẻ chỉ biết sủng ái nam nhân? Tôn nghiêm của y,cô để đi đâu?
\- Sai. Sai,quá sai. Vậy còn các ngươi gọi ta là gì?
\- Công chúa điện hạ.
Ba người kia đồng loạt ném vào mặt cô câu trả lời như cũ. Điều này càng làm Ly Duẫn thấy khó hiểu. Loạn rồi. Loạn rồi a.
\- Đoạn tụ chết tiệt,ngươi dám nhân lúc ta không tỉnh táo,hôn lén ta,còn dám cắm thứ này lên đầu ta? Lấy nó xuống cho lão nương.
\- Ta có tên,Liễu Thi Âm \- Y nhíu mày đáp lại.
\- Ra là con cháu của Liễu Hạ Huệ
Ly Duẫn lẩm nhẩm.Chắc cô đang xuyên vào một chiều không gian khác rồi. Haha.
Không gian khác cái beep. Không gian khác sao lại có đám người này ở đây? Sao cuộc sống của cô ngày càng bị xáo trộn một cách khoa trương như vậy?
\- Ta nói cho các ngươi nghe. Ta tên là Ly Duẫn, người từ một thế giới khác đến đây. Ta không phải là Nguyệt Nhi cũng không phải công chúa điện hạ của các ngươi. Haha. Các ngươi nhầm người rồi.
Ly Duẫn chính là không thể chấp nhận sự thật này. Vì không thể chấp nhận nó cho nên cô muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt
Như hiểu được ý định của cô,Liễu Thi Âm di chuyển lúc ẩn lúc ẩn,thoắt cái đã tiếp cận được Ly Duẫn. Y chắn ngang trước mặt Ly Duẫn bao giờ không hay,giọng có vẻ rất khó chịu:
\- Nàng muốn đi? Hôm nay Liễu Thi Âm ta còn sống,nàng đừng hòng rời khỏi đây
\- Ngươi có quyền gì cản ta? \- Ly Duẫn ngước lên trừng y một cái sắc lẹm
\- Dựa vào việc ta là hôn phu của nàng.
\- Nực cười. Hôn phu? Ta là người đã yên bề gia thất. Từ lúc nào trở thành nữ nhân của ngươi?
\- Là vì tên tiểu tử ấy? \- Liễu Thi Âm khẽ nhíu