Liên tiếp ba ngày, Ninh Thần đều giặt quần áo và làm tạp vụ tại hậu viện Lăng Yên các, chưa bao giờ bước ra tiền đường.
Ngoại trừ Lê Nhi thỉnh thoảng vào đây tìm hắn nói chuyện, những người còn lại cũng rất ít đến hậu viện.
Tiền đường xa hoa và hậu viện vắng vẻ, khi màn đêm buông xuống sẽ hình thành nên sự đối lập rõ ràng.
Lúc hoa đăng vừa được thắp lên, Lăng Yên các sẽ bày ra bộ dáng cực kỳ phồn hoa của nó.
Chốn yên hoa luôn là cội nguồn ôn nhu mà cánh nam nhân vẫn luôn lưu luyến, quên cả lối về.
Thời điểm này chính là lúc hậu viện yên tĩnh nhất.
Ninh Thần thích ngắm sao, vì vẫn luôn tin rằng trên bầu trời có một ngôi sao là nhà của hắn.
Tuy vẫn chưa tìm được, nhưng rồi sẽ tìm được.
Hắn vẫn luôn thầm nghi hoặc, rốt cuộc thì bản thân đã đi đến địa phương nào.
Nếu nơi này đã không còn là Trái Đất ban đầu, tại sao hắn còn có thể nhìn thấy Huỳnh Hoặc thủ tâm như vậy.
Đó là dị tượng mà có lẽ chỉ có thể nhìn thấy từ Địa cầu mà thôi.
Nhìn bầu trời đầy sao, Ninh Thần chợt có cảm giác mê mang dần.
Giữa những đốm sáng đông đảo và vầng trăng rực rỡ khẽ cong kia, tại sao lại không thấy hành tinh xanh quen thuộc chứa đầy những ký ức của hắn chứ?
Tìm mệt mỏi, đếm mệt mỏi, Ninh Thần dời mắt đến ánh trăng trên bầu trời.
Nếu cẩn thận phân biệt, mặt trăng của thế giới này quả thực là khác với mặt trăng của thế giới lúc trước.
Trăng nơi đây mang theo màu đỏ nhàn nhạt, trông như được một lớp sương máu bao phủ bên ngoài, gợi lên một vẻ huyễn tưởng hư ảo.
Nghe bảo rằng, thế gian này tồn tại là vì Thần linh tạo ra, mà trăng trên trời chính là do Thần Sáng Thế cổ xưa biến thành.
Đây cũng là vị thần duy nhất trong truyền thuyết mà Vĩnh Dạ Thần Giáo tín ngưỡng; bọn chúng vẫn luôn tin rằng vị thần này sẽ giáng lâm vào một ngày nào đó.
Ninh Thần không thích truyền thuyết này.
Nếu Thần linh thật sự tồn tại, vậy tín niệm mà hắn vững tin cả đời ở kiếp trước lại là cái gì?
Thần linh, chỉ có giá trị khi sống trong truyền thuyết.
Nhân gian này không cần Thần linh.
Mộ Thành Tuyết đã cho hắn một bộ tâm pháp, nhưng hắn tu luyện không được thuận lợi cho lắm.
Có quá nhiều chỗ mà hắn đọc không hiểu.
Còn những nội dung mà hắn có thể hiểu, hắn đã cố gắng luyện tập suốt mấy ngày nay nhưng cũng chẳng cảm thấy có hiệu quả gì.
Bất quá, tích tiểu thành đại cơ mà; có lẽ hiệu quả sẽ bất ngờ xuất hiện vào một ngày nào đó.
Quả nhiên, đến ngày thứ tư, hắn lại có thể cảm thấy có một luồng khí lưu rất nhỏ chạy dọc theo kinh mạch bên trong cơ thể.
Mỗi khi vận hành một lần, dòng khí lưu ấy sẽ thoáng tự gia tăng thêm một phần.
Ninh Thần vui mừng đến mức điên lên luôn rồi.
Hắn quả nhiên chính là tuyệt thế kỳ tài, 80 - 100 năm không gặp.
Chỉ là hắn không biết một điều rằng, muốn phát huy tác dụng của chân nguyên thì phải có chiêu thức.
Tờ giấy màu vàng óng này cũng có ghi rõ chiêu thức ra, nhưng hắn không hiểu được đoạn đó.
Mà ý định ban đầu của Mộ Thành Tuyết cũng chính là giúp hắn tăng cường sức khỏe mà thôi, nên mặc dù nàng biết là rất có thể hắn sẽ không đọc hiểu được mấy đoạn sau, thì nàng cũng không định dạy hắn.
Ninh Thần cũng không thèm để ý.
Không phải hắn có lòng dạ rộng rãi, mà do hắn căn bản cũng không biết chuyện này.
Dù sao đi nữa thì hiện tại đã cảm nhận được chút ít thành quả tu luyện, làm gì còn đầu óc mà suy nghĩ đến chuyện khác.
Cứ như vậy, ban ngày làm việc - buổi tối tu luyện, nếp sinh hoạt ấy cứ kéo dài suốt nửa tháng.
Ninh Thần không sầu không lo sống tại đây, lại không biết bên ngoài đã sớm gặp cảnh sóng ngầm cuồn cuộn.
Mỗi ngày, Lê Nhi vẫn tới đây đấu khẩu cùng hắn theo thường lệ.
Đáng tiếc, đối mặt với Ninh Thần độc mồm độc miệng kia, nàng đều bại trận hoàn toàn.
Có đôi khi, nàng cực kỳ tức giận, nhe ra bộ răng tiểu hổ mà cắn mạnh một cái rồi vô cùng vui vẻ mà chạy ra tiền đường.
Ninh Thần cũng không biết trên cánh tay mình có bao nhiêu dấu răng rồi, nhưng vẫn chưa biết rút kinh nghiệm.
Chỉ cần hắn nói hai ba câu, tiểu nha đầu kia đã tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Hai người đấu võ mồm đã thành chuyện thường ngày.
Dù hôm trước có tức giận tàn nhẫn đến đâu, vậy cũng không ngăn được lòng nhiệt tình chạy ra hậu viện của Lê Nhi.
Có một lần, đôi bên bàn tán đến chuyện lớn đang nóng hôi hổi ở bên ngoài.
Nghe xong, Ninh Thần sửng sốt một hồi, cuối cùng vẫn quyết định phớt lờ đi.
Hắn đã chạy trốn rồi, những chuyện này không còn quan hệ gì tới hắn.
Thôi vậy, để nhóm người của Trưởng Tôn tự đau đầu đi!
Nhưng qua hai ngày, Ninh Thần lại phát hiện ra một chuyện quả thực khiến hắn thật sự đau đầu.
Đôi giày duy nhất của hắn đã bị hỏng...!
Lúc chạy trốn, hắn có mang theo quần áo để thay giặt, nhưng lại quên mang theo giày dự phòng.
Đôi giày hiện tại đã kiên trì lâu như vậy, rốt cục vẫn phải hy sinh oanh liệt thôi.
Lúc này, dù hắn không muốn ra ngoài cũng không được.
Tuy nhiên, hắn không có tiền!
Tiền mà lão chưởng quỹ cho, hắn đã trả vào tay của Nguyệt Hàm Y hết rồi.
Hôm nay, hắn còn chẳng có nổi một đồng xu dính túi.
Đừng nói mua giày, dù mua một chiếc dép lót chân cũng không đủ.
Thừa dịp buổi sáng không có ai, Ninh Thần vội đến tiền đường, nhìn trái nhìn phải, cố tìm Nguyệt Hàm Y.
“Này, ngươi đang làm gì vậy?” Sáng sớm mà đã nhìn thấy Ninh Thần, Lê Nhi hung dữ tiến đến hỏi thăm.
“Đòi tiền công!” Ninh Thần nói rất hợp tình hợp lý.
Hắn đã công tác nhiều ngày như vậy, không thể chỉ đổi lấy tay trắng nha.
Trông Lê Nhi cứ như vừa phát hiện được một đại lục mới vậy; nàng nhìn Ninh Thần, khó tin nói, “Ngươi lại còn không biết xấu hổ mà muốn đòi tiền công à?”
“Ha ha...” Ninh Thần chột dạ cười trừ, vì cũng biết mình đuối lý.
Thế nhưng mà, không đòi tiền công cũng không được nha! Hắn đã khâu sơ đôi giày này, nhưng chắc chắn là khó mà trụ nổi qua vài ngày.
“Y tỷ tỷ không có ở đây.
Ngươi chờ tỷ ấy về rồi nói sau đi.” Lê Nhi bị lớp da mặt dày cộm của Ninh Thần đánh bại.
Không ngờ rằng, ngoại trừ cái miệng đáng ghét kia, da mặt của hắn cũng khiến người ta khiếp sợ như vậy.
“Lê Nhi, vậy cho ta mượn tạm trước đi.
Ta cần dùng gấp.”
Ninh Thần tự đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng vẫn là ngượng ngùng mà mở miệng.
Thật mất mặt nha! Không ngờ có một ngày, hắn thảm hại đến mức phải mượn tiền của một tiểu nha đầu.
“Để làm gì?” Lê Nhi sửng sốt ngay lập tức, sau đó chợt dùng ánh mắt hồ nghi mà nhìn về người phía trước, giống như kiểu phòng thủ lừa đảo vậy.
Trước ánh mắt Lê Nhi, Ninh Thần cho là nhân cách của bản thân bị sỉ nhục, thế là phẫn nộ nói, “Nhìn ta bằng thái độ gì vậy? Mượn tiền để mua một đôi giày mà thôi.
Trông ta có giống loại giật nợ không chứ?”
Lê Nhi cúi đầu nhìn thoáng qua đôi giày của Ninh Thần, suy nghĩ một chút rồi nói, “Ngươi muốn đi ra ngoài mua giày?”
“Ừm” Ninh Thần gật một cái thật mạnh.
“Ngươi chờ xíu.”
Dứt lời, Lê Nhi vọt thẳng vào phòng mình, lấy bạc xong, lại dặn dò một vài thị nữ khác trước khi tung tăng tiến về phía hắn.
“Được rồi! Đi thôi”
“Ngươi cũng đi?” Ninh Thần tò mò hỏi.
Lê Nhi nhìn thoáng qua người trước mắt với vẻ mặt khinh bỉ, nói, “Ngươi đang thiếu 100 lượng bạc mà.
Ngộ nhỡ ngươi muốn chạy, Y tỷ tỷ trở về thì biết giải thích làm sao?”
“...” Ninh Thần cạn lời; hắn trông giống loại người đó đến vậy à? Ừ thì cũng giống!
Lăng Yên các tọa lạc tại nơi phồn hoa nhất Hoàng thành, khiếnh Ninh Thần nhìn hoa hết cả mắt.
Lê Nhi đi theo sau, cẩn thận nhìn chằm chằm vào hắn, sợ hắn bỏ chạy.
“Lê Nhi, ta nói rồi mà, ta sẽ không chạy đâu.”
Ninh Thần dừng chân, bất lực quay đầu nhắc lại.
Hắn cũng không rõ mình đã nói đi nói lại biết bao nhiêu lần rồi, nhưng Lê Nhi vẫn không tin.
“Ai biết được...” Về cơ bản, Lê Nhi không tin lời nói của Ninh Thần.
Một trăm lượng bạc nha, cũng đủ mua mấy người như bản thân nàng rồi.
Tiểu nha đầu không tin, Ninh Thần cũng không ép, cứ tùy ý để nàng bám theo như vậy.
Đi một hồi lâu, Ninh Thần đột nhiên dừng bước.
Vẻ mặt của hắn cứng đờ, giống như gặp quỷ vậy.
Lê Nhi không ngờ Ninh Thần đột nhiên thắng gấp nên vô ý tông mạnh vào người hắn.
Trong nhất thời, nàng lấy tay che lên cái trán đỏ bùng đau nhức của mình, còn khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại đầy vẻ tức giận: “Ngươi làm gì á?”
“Im lặng!” Ninh Thần bình tĩnh lại, sau đó vội vàng che miệng tiểu nha đầu, kéo nàng nấp sang một quầy hàng bói toán bên cạnh.
Mượn tấm biển của thầy bói để che chắn thân mình, Ninh Thần cẩn thận nhìn về phía trước, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Tại sao nàng ấy lại ở đây?
“Ưm...!ưm...” Bên cạnh, Lê Nhi bị hắn che kín