Mọi người có biết cảm giác chơi thả diều là thế nào không, chứ Ninh Thần biết rất rõ đấy.
Hơn nữa, đó còn không phải là một lần.
Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn đã bị bắt đi; đến lúc kịp thời phản ứng lại, Ninh Thần nhận ra mình đã nhập cung rồi.
Ninh Thần thầm hối hận, vì còn chưa kịp nói ra yêu cầu của bản thân cho Hàm Y nghe.
Sớm biết thế, hắn nên thương lượng rõ điều kiện của mình với Nguyệt Hàm Y từ ban đầu.
Giờ thì hay rồi, gà bay trứng vỡ - cả một sợi lông cũng không còn.
Thấy Ninh Thần vẫn đang mất tập trung, Thanh Ninh hận mình không thể đạp ngay một cước cho hắn tỉnh.
Nàng giở giọng cảnh cáo, “Nương nương đang rất tức giận, lát nữa nói chuyện cẩn thận một chút.”
“Hửm, à?” Ninh Thần ứng tiếng, để rồi mới kịp phản ứng lại.
Nhất thời, hắn có chút lo lắng.
Chẳng lẽ Trưởng Tôn thật sự muốn đánh hắn à?
“Thanh Ninh tỷ! Tỷ nhất định phải nói tốt cho ta đấy!” Ninh Thần chay mặt nhờ vả.
“Giờ mới biết sợ hả? Lúc chạy trốn, sao ngươi không nghĩ đến hậu quả hôm nay?” Thanh Ninh tức giận nói.
“Ha ha....” Ninh Thần cười xấu hổ; trên thực tế, hắn đâu có nghĩ là mình bị bắt về nhanh đến vậy.
“Thanh Ninh tỷ, sao tỷ tìm được ta vậy?” Ninh Thần tò mò hỏi.
Thanh Ninh cũng không giấu diếm, nói thẳng ra, “Hôm nay trên đường, trước khi ngươi kịp trốn ta, thì ta đã nhìn thấy ngươi rồi.
Sở dĩ không tiến lên bắt ngươi ngay lập tức, chỉ là vì muốn xem ngươi đã trốn ở đâu trong suốt quãng thời gian này mà thôi.”
“...” Ninh Thần quá hối hận, hối hận vì mình không thể tự tát cho mình một cái thật đau.
Đây rõ ràng chính là do hắn tự nạp mạng nha.
Mua giày cái méo gì? Chờ thêm vài ngày rồi đi mua thì có chết ai?
“Đi thôi! Nương nương đang chờ.” Thanh Ninh cũng thầm lo lắng; nàng bước nhanh hơn, thúc giục hắn đi theo mình.
Tuy không tình nguyện cho lắm, Ninh Thần cũng chỉ có thể đuổi theo.
Lúc này đây, chắc chắn bít cửa trốn thoát rồi.
Giờ cứ mặc kệ Trưởng Tôn xử phạt hắn thế nào, chỉ cần cắn răng chịu đựng là được.
Cung Vị Ương vẫn yên ắng như thường ngày.
Lúc này, Trưởng Tôn đang ngồi ngay ngắn tại vị trí chủ tọa; khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên vài phần mệt mỏi rõ rệt.
Nếu so sánh với mấy ngày trước đây, nàng của hiện tại trông vô cùng tiều tụy.
Thức trắng suốt 2 đêm ròng, nét phong hoa còn sót lại của Trưởng Tôn đã bị tàn phá đi không ít.
Bên cạnh Trưởng Tôn, có một bóng dáng xinh đẹp tuyệt mỹ đang đứng yên tại đó.
Nàng ước chừng 16 - 17 tuổi, mặc một bộ váy màu tím nhạt; da nàng sáng hơn cả tuyết, mặt đẹp như tranh vẽ; mắt nàng trông không khác gì một làn thu ba, vừa đoan trang, nhưng cũng không kém phần kiều diễm.
Ninh Thần đi theo Thanh Ninh vào trong.
Khi vừa nhìn thấy thiếu nữ bên cạnh Trưởng Tôn, hắn nhất thời kinh ngạc trong thoáng chốc.
Chẳng trách sao, người đời đều nói Cửu công chúa có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp hơn cả những đóa hoa...!Lời đồn này, quả thực không sai!
“Đúng là hồng nhan họa thủy!”
Ninh Thần thầm than một câu, nhưng vì ý nghĩ đang bay cao bay xe nên bộ dáng trông có chút thất thần.
Ở bên cạnh, Thanh Ninh quả thật đã tức giận đến cạn lời.
Nàng muốn nhắc nhở Ninh Thần trấn tĩnh lại, nhưng vì e dè Cửu công chúa đang có mặt ở đây nên cũng khó mà lên tiếng.
...!Đùng!!!...!
Trưởng Tôn vỗ mạnh xuống bàn một cái, hất tung mấy tách trà trên bàn, khiến nước trà văng tung tóe ra khắp nơi.
“Ngươi còn biết trở về à?” Trưởng Tôn tức giận ra mặt, đứng dậy mà quát to.
Ninh Thần run rẩy nhẹ; hắn bị giật mình mà nhảy dựng lên, lúc này mới kịp phục hồi tinh thần.
Ninh Thần ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trưởng Tôn; bất quá, khi vừa tiếp xúc với ánh mắt phẫn nộ của Trưởng Tôn, hắn lại chột dạ cúi thấp đầu xuống.
“Tiểu nhân biết sai rồi!” Ninh Thần rất thành khẩn, áy náy nhận sai.
Bên cạnh Trưởng Tôn, Hạ Hinh Vũ cũng giật thót tim.
Nàng đã lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy mẫu hậu tức giận đến thế này.
Trong nhất thời, nàng cũng khá hiếu kỳ, chẳng biết tên tiểu tử này là ai.
Thấy Ninh Thần lộ vẻ mặt áy náy, Trưởng Tôn áp chế lửa giận xuống, bảo: “Nói đi! Ngươi sai ở đâu?”
Suy nghĩ một chút, Ninh Thần nói lí nhí, “Ta không nên trói Thanh Ninh tỷ lại, cũng không nên trộm lấy đồ vật trong cung, càng không nên giả truyền ý chỉ của nương nương để vụng trộm chạy ra khỏi cung.”
Dứt lời, Ninh Thần lại cẩn thận suy nghĩ một chút, sợ quên đi tội danh mà chọc Trưởng Tôn giận thêm, “Ta...!Ta còn không nên cò kè mặc cả với nương nương, không chịu hồi cung.”
Nói xong, Ninh Thần nhìn về phía Thanh Ninh, vì sợ bỏ sót một tội danh nào đó mà mình không biết, nên lặng lẽ làm khẩu hình miệng mà hỏi, “Còn gì nữa không?”
“...” Thanh Ninh ngoảnh mặt đi chỗ khác, coi như không nhìn thấy.
“Được! Rất tốt! Tốt lắm! Ngươi mà không nói, bổn cung đúng là không biết ngươi đã phạm vào nhiều tội danh đến vậy!”
Nghe Ninh Thần thừa nhận tội trạng xong, Trưởng Tôn giận dữ đến mức phập phồng cả ngực, sắc mặt sa sầm.
Mà đồng thời, Hạ Hinh Vũ bên cạnh nàng cũng kinh hãi đến mức trợn mắt há mồm khi nghe Ninh Thần thú tội.
Hắn phạm nhiều lỗi đến vậy, mà tội nào cũng đủ chết một lần; nhiều tội liên hoàn, ắt hẳn phải bị xử lăng trì rồi.
“Ngươi nói xem! Bổn cung nên xử trí ngươi như thế nào đây!” Trưởng Tôn gằn giọng hỏi.
Ninh Thần cũng khó xử.
Nếu phải trả lời đúng câu hỏi này, hắn chắc chắn không thể mở lời được.
Hắn còn chưa muốn bị cắt thành từng mảnh vụn đâu.
Thế là, hắn liếc ngay sang Thanh Ninh, kiểu: “Đại tỷ, nói đỡ giùm ta một tiếng coi.”
Thanh Ninh cũng mềm lòng, trừng mắt nhìn Ninh Thần một cái rồi tiến lên một bước, nhẹ giọng nói, “Nương nương, Ninh Thần cũng biết sai rồi! Hiện giờ, chuyện liên quan đến sứ giả Chân Cực quốc là vấn đề trọng yếu.
Chẳng bằng nương nương cho hắn một cơ hội lập công chuộc tội đi!”
Trưởng Tôn ra vẻ do dự, suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng mới khẽ gật đầu.
Vốn dĩ, nàng cũng không định chém đầu Ninh Thần.
Chỉ là, tên này chỉ toàn gây rắc rối, nếu không trừng trị hắn một phen thì làm sao nàng có thể nuốt trôi cục tức này?
Nàng đâu có ngờ rằng, chỉ vì bản thân không đáp ứng yêu cầu xuất cung của hắn, mà hắn lại dám tự mình vụng trộm chạy ra khỏi Hoàng cung, thế mà còn thành công nữa ấy chứ!
Nhìn về phía Ninh Thần, Trưởng Tôn mở lời bằng giọng điệu có phần hòa hoãn hơn, “Nếu ngay cả Thanh Ninh cũng cầu tình cho ngươi, vậy bổn cung tạm tha cho ngươi lần này.
Tuy nhiên, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.
Nếu ngươi đã muốn xuất cung như vậy, bổn cung sẽ phạt ngươi cấm túc nửa năm trong Hoàng cung.
Trong vòng nửa năm, ngươi không được bước nửa bước ra khỏi cung Vị Ương này!”
Nửa năm lận à? Ninh Thần buồn bực chép miệng, cũng không dám dị nghị gì.
Chẳng những thế, hắn còn lên tiếng: “Đa tạ ân điển của nương nương!”
Quá trình xử phạt này cứ như trời giáng một cơn sấm lớn nhưng rồi chỉ rãi xuống từng hạt mưa nhỏ li ti.
Cửu công chúa cũng đã kinh ngạc đến mức không biết phải diễn tả tâm tình của mình như thế nào.
Nếu đối chiếu với những sai lầm mà tên tiểu thái giám này gây ra, hình phạt cấm túc nửa năm quả thật chẳng được xem là hình phạt gì.
Xử lý xong việc lặt vặt, lúc này Trưởng Tôn mới ổn định cảm xúc lại, xoay chuyển tâm tư đến vấn đề của sứ giả Chân Cực quốc.
“Đây là Cửu công chúa, ngươi chưa từng gặp qua đâu.” Trưởng Tôn nghiêm nghị giới thiệu.
“Xin chào Cửu công chúa!” Ninh Thần khom lưng hành lễ.
“...” Đây là lần đầu tiên mà Hạ Hinh Vũ nghe thấy cách hành lễ như vậy.
Trong nhất thời, nàng cũng không biết phải đối đáp thế nào cho đúng.
Trên ghế chủ tọa, suýt nữa thì cơn giận mà Trưởng Tôn vừa cố gắng áp chế thành công lại nổi lên lần nữa, “Thanh Ninh! Trong lúc cấm túc, ngươi phải tranh thủ thời gian dạy hắn về các lễ nghi trong cung; suốt ngày cứ nói xằng nói bậy!”
“Thưa vâng!” Thanh Ninh khẽ đáp một tiếng bất đắc dĩ.
Trưởng Tôn phất nhẹ tay xuống, chợt nhìn về phía Ninh Thần rồi nghiêm túc nói, “Ninh Thần! Ngươi bảo rằng, có thể phá giải được nan đề của sứ giả Chân Cực quốc à? Có thật hay không?”
Nghe vậy, thân thể mềm mại của Hạ Hinh Vũ cũng nhẹ nhàng run lên.
Nàng nhìn chằm chằm về phía tiểu thái giám đã khiến nàng kinh ngạc mấy lần kia.
Thật khó tin! Đây là một nan đề mà rất nhiều người không thể phá giải mà.
“Thiên chân vạn xác” Bị Trưởng Tôn và Cửu công chúa nhìn chằm chằm như vậy, Ninh Thần cũng cảm giác ngứa ngáy hết cả người, thế nên thành thật trả lời.
“Ngươi cần thứ gì?”
Trưởng Tôn thầm nảy sinh một tia hy vọng.
Nàng biết, tuy tiểu tử này có một đống tật xấu, nhưng quả thật thông minh hơn người.
Vào thời khắc mấu chốt, hắn luôn