Ninh Thần không biết Thiên thư và Thiên trì là gì, nhưng Tiên Thiên đan của Đại Hạ chính là thần dược mà tất cả các võ giả khắp muôn nơi đều khao khát.
Nghe đồn rằng, mỗi một viên đều có thể giúp một vị cường giả Hậu thiên đỉnh phong có thêm 30% khả năng bước vào cảnh giới Tiên thiên.
Vật nghịch thiên như vậy, Đại Hạ cũng chỉ còn lại ba viên.
Không những thế, triều đình cũng không thể luyện chế thành công thêm bất cứ một viên nào nữa trong vòng 100 năm nay.
Có thể nói rằng, ba viên Tiên Thiên đan này chính là vật chí bảo mà Đại Hạ lợi dụng để hấp dẫn các cường giả trong thiên hạ.
Đa phần các vị cung phụng trong cung đều vì viên Tiên Thiên đan này mới cam tâm khuất thân tại Hoàng triều trong nhiều năm qua.
Ninh Thần chưa từng hy vọng xa vời, thế nên cũng chẳng cần thất vọng.
“Khụ khụ...”
Đột nhiên, Nguyệt Linh che miệng ho khan vài tiếng.
Cách đó không xa, bà lão sa sầm cả mặt, để rồi lập tức tiến lên và nhét ngay một viên thuốc vào miệng nàng.
“Tiểu thư! Bên ngoài gió lớn, chúng ta nên tìm một nơi nào đó để nghỉ tạm qua đêm nhé?”
“Ừm!” Nguyệt Linh gật đầu; khuôn mặt xinh đẹp của nàng ánh lên một nét tái nhợt đầy bệnh hoạn.
“Nguyệt cô nương bị bệnh gì thế?” Ninh Thần quan tâm hỏi han.
“Bệnh lâu từ thuở nhỏ! Không sao đâu.” Nguyệt Linh cười mệt mỏi.
“Nếu đã như vậy, cứ ở Tê Phượng lâu này nghỉ ngơi đi.” Ninh Thần mở lời khi nhìn lướt qua dãy lầu các phía sau.
Bà lão tỏ vẻ không vui, nhưng khi vừa định lên tiếng phản đối thì Nguyệt Linh đã giơ tay lên cản lời.
Tiếp theo, nàng hạ giọng bảo: “Thôi thì nghe theo lời của công tử vậy!”
Một lát sau, ba người thuê hai gian phòng trong tòa lầu này.
Ninh Thần ở một gian, Nguyệt Linh và bà lão ở cùng một gian.
Vào trong phòng, rốt cuộc bà lão cũng không kiên nhẫn được nữa, nói thẳng tiếng lòng bất mãn của mình ra, “Tiểu thư! Với thân phận của ngài, tại sao có thể ngủ tại nơi yên hoa như thế này?”
“Hắn ngủ được, vì sao ta lại không ngủ được?” Nguyệt Linh hỏi ngược lại một câu.
“Hắn là nam nhân! Hơn nữa, thân phận của hắn đâu thể nào sánh bằng tiểu thư!” Bà lão không cam lòng.
“Nam nhân, nữ nhân? À!”
Nguyệt Linh chỉ cười nhạt.
Nếu nàng để ý đến lề lối nam nữ, vậy cũng sẽ không gây ra hàng loạt chuyện được xem như đại nghịch bất đạo theo cách nói của thế nhân như vậy.
Về vấn đề thân phận, tuy thứ này khá hữu dụng, nhưng cũng là khái niệm khiến người người cực kỳ chán ghét.
Ở nơi xa lạ này, nàng không muốn bị mớ đồ vật tẻ nhạt này trói buộc lại.
“Tiểu thư! Ngài mau nghỉ ngơi đi.
Sau khi trời sáng, chúng ta còn phải lên đường.” Bà lão khuyên nhủ.
“Ừm!”
Nguyệt Linh gật đầu rồi lập tức đi đến cạnh giường.
Mang theo vẻ mặt mệt mỏi, nàng nằm xuống, đắp chăn kín người rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Bà lão thổi tắt đèn, ngồi yên trên một cái giường khác trong phòng, bắt đầu điều tức.
...!
Trong một căn phòng khác, Ninh Thần vẫn ngồi trên xe lăn mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ trong trạng thái đờ đẫn cả người.
...!Boong...!!!!!
Giữa màn đêm thăm thẳm, đường phố phồn hoa cũng chìm vào khoảnh khắc yên tĩnh.
Đúng lúc này, một tiếng chuông thanh thúy đột ngột vang lên từ phương xa.
Âm thanh ấy rất rõ ràng, tựa như một cây kim bạc rơi xuống mặt băng vậy.
Hai mắt của Ninh Thần co rụt lại; nhìn bóng đen đang tiến đến từ phương xa, trái tim của hắn cũng loạn nhịp dần.
...!Boong...!!!!!
Giữa làn quỷ khí âm u, một chiếc U minh Quỷ kiệu đang dần tiến đến từ phương xa.
Chiếc kiệu ấy có Hắc Bạch Vô Thường mở đường, có Ngưu Đầu Mã Diện nhấc chân; một bước dài mười trượng, trông cực kỳ quỷ dị.
Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như thế, Ninh Thần nhất thời không thể nào bình tĩnh nổi.
Hắn thầm khiếp sợ, tự hỏi chẳng lẽ thế gian này thật sự có quỷ thần hay sao?
...!Đùng...!
Ninh Thần vỗ hai tay xuống mặt bàn; cả chiếc xe lăn chở theo thân thể hắn bay ra khỏi lầu hai, phóng thẳng lên khoảng không bên ngoài.
Sau khi rơi xuống đất, Ninh Thần vươn tay chộp thẳng về phía Hắc Vô Thường đằng trước trước chiếc Quỷ kiệu.
Tuy nhiên, tay hắn lại xuyên thẳng qua người y, cứ như đánh vào một cái bóng vậy.
“Cái quái gì thế?”
Ninh Thần híp mắt lại, vận chuyển công thể, sau đó vung thanh đao bổ củi lên, chém thẳng về phía U minh Quỷ kiệu.
...!Chát...!
Đao bổ củi chém lên cơ thể của Ngưu Đầu, bắn ra một mảng tia lửa.
Tuy nhiên, U minh Quỷ kiệu vẫn tiến về phía trước như cũ, vừa đảo mắt là đã đi xa hơn 10 trượng.
Thấy Quỷ kiệu sắp sửa rời đi, Ninh Thần dùng đao làm kiếm, sau đó vỗ nhẹ vào xe lăn, biến cả người mình thành một luồng sáng bạc xuyên thẳng tới trước.
“Nhất Vũ Phi Hồng, Thiên Địa Nhất Kiếm!”
Một chiêu kiếm nhanh như bóng nhạn hồng chém thẳng về phía chiếc Quỷ kiệu.
Tuy nhiên, Mã Diện lập tức chắn ngang đường đi.
Trong khoảnh khắc quay đầu lại ấy, y đột ngột ra tay câu hồn.
Trong nhất thời, tinh thần của Ninh Thần bị thương nặng.
Hắn rơi phịch xuống đất, nôn ra một ngụm máu tươi.
“Người điên!”
Không biết từ khi nào, bà lão kia đã xuất hiện bên cạnh Ninh Thần rồi mở lời châm chọc.
Ninh Thần cũng không để ý tới bà ấy, chỉ vội vỗ hai tay xuống mặt đất nhằm đẩy cơ thể mình bay trở lại trên chiếc xe lăn một lần nữa.
Tiếp theo, hắn chậm rãi lăn bánh xe di chuyển vào tòa lầu.
Qua cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này, cõi lòng của Ninh Thần càng mê mang hơn.
Hắc Bạch Vô Thường và Ngưu Đầu Mã Diện ban nãy rõ ràng không phải là võ giả cải trang thành.
Nhưng nếu là vậy, chẳng phải sự tồn tại của quỷ thần lại chính là sự thật à?
“Khụ khụ...”
Vì tinh thần bị tổn thương khá nặng, Ninh Thần ho mạnh một trận.
Đầu hắn đau đớn như bị búa bổ; giữa cơn mụ mị ấy còn bao hàm thêm một cảm giác trống vắng khó mà diễn tả thành lời.
“Ninh công tử! Lần này ngươi quá lỗ mãng rồi.”
Nguyệt Linh cũng thức giấc vì động tĩnh bên ngoài.
Nàng đi tới bên cạnh Ninh Thần, nhét một viên thuốc nhét vào miệng hắn rồi mở lời trách móc.
“Bất đắc dĩ mà thôi, chỉ vì để làm sáng tỏ mối nghi hoặc trong lòng.”
Ninh Thần cũng không từ chối lòng tốt của Nguyệt Linh.
Đan dược vừa vào miệng bỗng hóa thành một dòng vị giác cay nhẹ nhưng mát lạnh, khiến mọi đau nhức trên cơ thể dần dà thuyên giảm đi.
“Đã quấy rầy cô nương nghỉ ngơi rồi!”
Ngẩng đầu nhìn nét mặt mệt mỏi của Nguyệt Linh, Ninh Thần áy náy bảo.
“Ừm!”
Nguyệt Linh gật đầu; đúng thật là Ninh Thần đã quấy rầy nàng nghỉ ngơi.
Nghe Nguyệt Linh đáp trả thẳng thắn như vậy, khóe miệng của Ninh Thần bất chợt biểu lộ ra một nét ngượng ngùng hiếm hoi.
Đây là một biểu cảm rất chân thật, thay vì biểu cảm mà hắn vẫn thường xuyên cố tình bày biện ra trước đây.
Mất hơn nửa ngày, bà lão mới dẫn Nguyệt Linh trở về phòng nghỉ ngơi; Ninh Thần cũng trở lại phòng mình mà tĩnh tâm điều tức.
Đến hừng đông, lúc đẩy cửa phòng ra sau khi thức giấc, Ninh Thần trông thấy Nguyệt Linh và bà lão đang chờ ngay trước cửa.
Hắn biết, đã đến lúc hai người bọn họ phải từ biệt nhau rồi.
“Chuẩn bị đi à?”
“Ừm!”
“Hẹn ngày gặp lại!”
“Hẹn ngày gặp lại!”“
Lúc cả hai tạm biệt nhau, không gian lúc này cũng không nhuốm màu lưu luyến, càng không bao hàm tâm tình thương cảm lúc chia ly.
Quân tử chi giao đạm nhược thủy*, cần chi phải thể hiện quá nhiều tiếc nuối ở đây?
(*Quân tử chi giao đạm nhược thủy được trích từ câu nói: “Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt.”
Ý nói rằng: tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã, tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân lại ngọt ngào như rượu ngọt.
Tình cảm của người quân tử tuy nhạt nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm của kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào vồ vập nhưng lại dễ dàng dẫn đến tuyệt giao.)
“Đêm qua thấy công tử dùng sử dụng kiếm chiêu, nay xin lưu lại kiếm này, xem như là lễ quen biết vậy.”
Cầm lấy một thanh kiếm đen tuyền như mực từ tay bà lão bên cạnh, Nguyệt Linh vừa trao cho Ninh Thần, vừa nói.
Ninh Thần không hề nhận lấy, chỉ nhẹ giọng nói, “Ta đã có đao bổ củi rồi.”
Nguyệt Linh vẫn đặt thanh Mặc kiếm lên tay Ninh Thần, kiên trì bảo, “Dù gì đi nữa, đao bổ củi cũng không dùng để đánh nhau.”
Ninh Thần không tiếp tục từ chối, mà phất nhẹ hai tay qua thân Mặc kiếm, khẽ thở dài nói: “Đa tạ!”
“Không cần! Hữu duyên gặp lại!”
Vừa dứt lời, Nguyệt Linh lập tức xoay người rời đi.
Nàng đi rất tiêu sái, không để lại bất cứ một cảm giác lưu luyến nào.
Bà lão nhíu nhẹ chân mày khi nhìn thoáng qua thanh Mặc kiếm trong tay Ninh Thần.
Nhưng cuối cùng, bà ấy cũng không nói gì, chỉ xoay người đi theo Nguyệt Linh.
Mặc kiếm không có vỏ, lại không lộ rõ mũi kiếm bén nhọn.
Đây cũng không phải là một thanh kiếm sắc bén tuyệt thế, cầm trong tay cũng cực kỳ nặng nề; trên thực tế, món vũ khí này không dành cho người bình thường đủ sức tùy ý sử dụng.
Nhưng mà, Ninh Thần lại rất thích thanh Mặc kiếm này.
Không có bất kỳ lý do gì, đây chỉ đơn thuần là yêu thích.
Đường về phương Bắc, vẫn phải đi.
Thế là, Ninh Thần tìm đến một tiệm thợ rèn trong thành để đúc thêm một vỏ kiếm.
Vỏ kiếm cũng mang màu đen tuyền như mực, không lộ phong mang.
Hắn buột đao bổ củi và Mặc Kiếm ở đằng sau xe lăn bằng dây gân bò.
Lúc này, Ninh Thần bỗng tự hỏi, mình của hiện tại có được tính là kẻ sử dụng đao kiếm hợp bích hay không?
Cũng chẳng ai nói hắn nghe câu trả lời.
...!
Ninh Thần lên đường.
Từ Lạc Nguyệt giản, hắn tiếp tục tiến về phương Bắc.
Tuyết cao lên tận đầu gối, cực kỳ dày, khiến quá trình di chuyển vô cùng tốn sức.
Bánh xe lăn bị lún vào mặt tuyết hơn phân nửa.
Ninh Thần cứ