Tài vật mà bọn sơn tặc cướp được vẫn còn bị buột chặt trên thân ngựa.
Ninh Thần thả cả đàn ngựa đi, chỉ để lại một con ngựa trắng nho nhỏ.
Con ngựa trắng nhỏ này vẫn còn non nớt, nếu thả đi thì rất khó sống sót trong môi trường tự nhiên.
Ngựa trắng nhỏ hiển nhiên vẫn còn kinh hoảng.
Nó nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh Ninh Thần, thậm chí còn không dám thở dốc.
Ninh Thần buộc dây cương của ngựa trắng nhỏ lên lưng xe lăn.
Hắn đi một bước, ngựa trắng nhỏ cũng bám theo một bước.
Con ngựa này tự cõng lấy đồ ăn của nó, mà Ninh Thần cũng tự giữ lương khô của chính mình; chẳng ai ảnh hưởng đến ai.
Bọn họ chỉ là hai kẻ đồng hành, ngoài ra thì không hề liên quan gì nhau.
Hắn cũng tìm ra không ít đồ đạc trên người bọn sơn tặc.
Ngoại trừ vàng bạc, vải vóc, thuốc độc và thuốc mê, Ninh Thần còn trông thấy một bức thư đang trong trạng thái dán kín.
Nhìn con dấu dán thư trên phong bì, Ninh Thần lập tức nhíu mày lại.
Mãi đến khi đọc xong nội dung trên bức thư, hắn càng nhíu mày chặt hơn.
Một tin tức quan trọng thế này mà lại được cất trong tay của một người bình thường? Đây là do người viết thư quá tự tin, hay chính là ngu xuẩn?
Ninh Thần tin vào lý do thứ hai, bởi vì cuối cùng thì lá thư này đã rơi vào tay hắn.
Đường Bắc hành sẽ không thể thay đổi chỉ vì một bức thư.
Ninh Thần vẫn tiếp tục đi về phía Bắc; nhờ có con ngựa trắng nhỏ, tốc độ của hắn đã nhanh hơn không ít.
Khẩu phần lương thực của ngựa trắng nhỏ cũng không nhiều lắm.
Xem ra, bọn sơn tặc không định xuống núi gây án quá lâu.
Ngược lại, lương khô của hắn vẫn còn đủ dùng, mà chẳng rõ lượng lương thực còn lại của con ngựa nhỏ này có đủ cho nó ăn hay không.
Đi được nửa ngày, con ngựa trắng dần vơi đi thái đội cảnh giác đối với hắn một cách rõ rệt.
Đôi khi, nó còn chủ động cạ miệng mình vào mặt hắn.
Những lúc thế này, Ninh Thần luôn đẩy con ngựa ra xa; nó chẳng biết giữ gìn vệ sinh sạch sẽ gì cả.
Có bạn đồng hành sẽ khiến nỗi cô độc vơi đi chút ít.
Tuy con ngựa trắng nhỏ cũng không phải là người, nhưng lại thông minh hơn con người rất nhiều.
Nó biết rõ, rất có thể là nó sẽ phải lăn lộn với tên loài người trước mặt trong tương lai, thế nên càng lúc càng tỏ ra thân mật với hắn.
Ninh Thần cảm giác rất phiền toái, vô cùng bực mình.
Do đó, hắn dứt khoát cởi dây cương ra, để ngựa trắng nhỏ tự sinh tự diệt.
Thế nhưng mà, con ngựa nhỏ thông minh này luôn tự giác bám theo hắn.
Ninh Thần đi một bước, nó cũng đi theo một bước.
Ai dám nói loài động vật mặt dày nhất thế gian là nhân loại đâu? Ninh Thần xác định rằng, độ dày da mặt của con ngựa nhỏ này đã vượt qua hẳn đại đa số nhân loại.
Dưới tình huống hết cách như thế, hắn đành để con ngựa trắng nhỏ đi theo mình.
Ninh Thần cũng không thèm giữ dây cương, nó muốn sao thì tùy.
Mà ngựa trắng nhỏ cũng cảm nhận được là Ninh Thần đang bực mình, thế là không dám tiến đến quá gần hắn.
Vì thế, miền hoang dã nơi đây đã xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ kiểu, một người một ngựa đang đi cùng nhau, nhưng chẳng ai để ý đến ai cả.
...!
Tuyết lại bắt đầu rơi, vẽ nên từng nhánh lông vũ màu trắng lấp kín cả bầu trời, trông cực kỳ mỹ lệ.
Ninh Thần không hề hay biết, rằng sau khi hắn vừa đi, chợt có 3 bóng dáng nọ xuất hiện ngay bìa rừng hoang.
Bọn họ gồm một nam, một nữ và một lão thái giám.
Khi trông thấy thi thể của đám sơn tặc nằm ngổn ngang đầy đất, cả bọn lập tức nhướng mày.
Gã đàn ông bèn lục soát 13 thi thể sơn tặc một cách cẩn thận, cuối cùng mới lắc đầu, nói, “Kẻ khác lấy thư đi rồi.”
Nữ tử kia bước sang kiểm tra vết thương trên người đám sơn tặc, sau đó bình tĩnh nói, “Đều là vết kiếm thương giống nhau! Do 1 người ra tay!”
“Đuổi theo nhanh lên.”
Lão thái giám gằn giọng trong lúc nhìn thoáng qua dấu xe lăn và vó ngựa hằn trên mặt đất.
Đáng tiếc, đuổi theo không bao lâu, vết xe lăn và dấu vó ngựa đã bị lớp tuyết mới phủ kín đi, để rồi chẳng còn biết phải đi về phương hướng nào.
“Chia nhau ra đuổi theo!”
Ngoại trừ vị trí sau lưng mình, lão thái giám liếc mắt nhìn thoáng qua ba phương hướng còn lại, cuối cùng bèn quyết định nhanh chóng.
Người đàn ông và cô gái bên cạnh gật đầu, chia ra chọn một phương hướng khác nhau rồi xuất phát, trong khi phương hướng còn lại dành cho lão thái giám lại chính là hướng Bắc.
Tuy nhiên, giữa trời tuyết mênh mông thế này, đâu phải dễ dàng để đuổi theo một người.
Huống chi, Ninh Thần vẫn đang di chuyển theo kiểu tùy hứng, chẳng hề có điểm đến rõ rệt.
...!
Phương Bắc rất lớn, mà không phải lớn một cách bình thường.
Đi đường đã mệt mỏi rồi, Ninh Thần chợt trông thấy một thôn trang trước mặt, thế là định đi vào xin tá túc qua đêm.
Trên thực tế, chủ yếu là do con ngựa trắng nhỏ không muốn đi nữa.
Nó cắn ống tay áo của Ninh Thần, không cho hắn đi.
Tuy nói vạn vật đều có linh, nhưng một con ngựa thông minh đến vậy quả thật đã khiến người ta phải đau đầu.
Dù lão thái giám đuổi theo khá nhanh, nhưng lại lệch hướng.
Lão ta không ngờ hành trình của Ninh Thần lại bị một con ngựa nhỏ ngăn cản lại.
Thôn xóm mà Ninh Thần tá túc lại là một nơi phổ thông đến mức không thể phổ thông hơn.
Nơi ấy rất đơn giản, rất nhiệt tình, thể hiện rõ bản sắc của người nông thôn.
Kẻ bắt chuyện với Ninh Thần là một gia đình ba người; trong nhà bọn họ có một người mẫu thân cao tuổi cùng đôi huynh muội vẫn chưa thành gia lập thất.
Huynh trưởng là một tay hán tử chân chất, còn muội muội của gã ấy là một thiếu nữ hiền lành, dù không xinh đẹp nhưng khá là thanh tú.
Sự hiếu khách của gã hán tử và thái độ ngượng ngùng của nàng thiếu nữ kia đối lập một cách hết sức rõ ràng.
Từ lúc Ninh Thần vào nhà, gã hán tử kia bảo muội muội mình đi nấu cơm, trong khi gã loay hoay phụ giúp việc vặt vãnh.
Ninh Thần là khách, thế nên được gã hán tử kia sắp xếp cho ngồi cạnh lò sưởi ấm áp nhất trong nhà, cũng không cho hắn phụ giúp bất cứ chuyện gì cả.
Mẫu thân của đôi huynh muội này đã nằm liệt giường trong nhiều năm qua, thậm chí cũng không cất lời nói chuyện nổi.
Toàn bộ mọi chuyện trong nhà đều do mỗi tay hán tử này lo toan.
Mấy năm nay, chẳng những gã không thể nào cưới vợ được, mà cả chuyện thành gia lập thất của muội muội mình cũng là một vấn đề đau đầu.
Nhà nghèo, trẻ em phải trở thành trụ cột của gia đình từ rất sớm – câu nói này quả thật chẳng hề sai.
Ninh Thần không nói gì, chỉ im lặng đi tới bên cạnh lão nhân kia.
Hắn nhẹ nhàng đặt tay phải vào sau ót của bà cụ; ngay lập tức, một vầng ngân quang yếu ớt léo lên, để rồi từng dòng chân khí xuất ra khỏi tay phải của hắn, rót vào cơ thể bà cụ.
Một lát sau, Ninh Thần rút tay lại, tự đẩy xe lăn mà di chuyển về vị trí cạnh lò sưởi.
Cái gì có thể làm, hắn cũng đã làm hết rồi.
Bà cụ ấy đã giống như đèn cạn dầu từ rất lâu, sắp sửa đi đến đoạn cuối của sinh mệnh.
Do đó, muốn giúp cụ ấy khỏe khoắn trở lại chính là một ý nghĩ viễn vông.
Điều mà hắn đủ sức thực hiện chỉ là giúp cụ ấy cảm thấy dễ chịu hơn một chút, thuyên giảm ít nhiều nỗi đau đớn hàng ngày.
Dù bà cụ đó có thực sự hồi phục được hay không, ví dụ như mở miệng nói đôi câu ít lời, thì cũng nằm ngoài phạm trù mà hắn có thể kiểm soát.
Sinh lão bệnh tử của con người là phạm trù khó có thể tránh khỏi được.
Hắn không thể, Hoàng đế không thể, mà các cường giả Tiên thiên cũng không có khả năng.
Nếu có người đủ sức vượt qua 4 đặc điểm cốt lõi ấy, vậy đó chỉ có thể là thần linh mà thôi.
Đáng tiếc, hắn chỉ từng trông thấy Ngưu Đầu Mã Diện, Hắc Bạch Vô Thường, thay vì thần linh.
“Cảm ơn...”
Từ trên giường, bà cụ run nhẹ đôi bờ môi, mở lời rất khẽ.
Ngoại trừ Ninh Thần ra, chẳng ai có thể nghe rõ cả.
Ninh Thần nhếch miệng cười nhẹ rồi gật đầu, kể như ứng tiếng trả lời.
Hắn vẫn luôn tin rằng, làm việc tốt rồi sẽ được báo đáp.
Không bao lâu sau, thiếu nữ trong nhà đã nấu cơm xong, sau đó là dọn đầy đủ lên bàn.
Ninh Thần tự di chuyển xe lăn của mình đến cạnh bàn ăn.
Hắn ăn khá mạnh, vì đã đói bụng từ lâu.
Mấy ngày nay, ngày nào hắn cũng phải ăn lương khô cả, nhiều đến mức mòn răng luôn rồi.
Thức ăn rất đơn giản, đa phần là đồ khô dự phòng cho mùa đông.
Tay nghề của thiếu nữ kia rất tốt, khi có thể nấu những loại nguyên liệu đơn giản thế này thành các món ăn thơm nức mũi.
Ninh Thần ăn rất no, no căng cả bụng.
Đồng thời, gã hán tử bên cạnh cũng quá mức nhiệt tình.
Đến cuối cùng, hắn ăn no đến mức sắp phải vỡ bụng luôn rồi, thế là đành phải nói lời từ chối mời ăn thêm của gã hán tử.
Thiếu nữ ăn rất ít, có thể là do có người lạ ở đây.
Gương mặt của nàng còn hơi ửng hồng.
Ninh Thần cũng hơi ngượng ngùng, vì chưa bao giờ trông thấy một cô nương thẹn thùng như thế.
Các nữ nhân mà hắn từng gặp trước đó đều khá mạnh