Giữa những đóa hoa tuyết rơi xuống, Ninh Thần và lão thái giám đang đứng đối diện nhau với khoảng cách hơn 10 bước chân.
Sự chênh lệch thực lực thế này đã khiến trận chiến trong màn mưa tuyết hiện tại không có quá nhiều gây cấn.
Trong Võ đạo, trên Ngũ phẩm và dưới Ngũ phẩm là hai cảnh giới hoàn toàn khác biệt.
Kể từ khi bước vào Võ đạo Tứ phẩm, tu vi của Ninh Thần khó mà tiến thêm bước nữa...!cứ như bị một rãnh trời to tướng chặn ngang trước mặt.
Ninh Thần rút thanh Mặc kiếm sau lưng ra, ngưng tụ toàn bộ tinh thần.
Một trận chiến này, ngoài sinh tử ra thì không còn gì khác quan trọng hơn cả.
Lão thái giám vẫn không lấy binh khí ra, chỉ dùng một bàn tay khô héo của lão mà vỗ xuống với sức nặng ngàn cân, khó mà chống đỡ nổi.
Đùng...!
Chưởng và kiếm va chạm nhau; Ninh Thần lui lại liên tục.
Hắn cấp tốc xoay nhanh Mặc kiếm, cắm xuống mặt đất hòng ngăn chặn thế lui.
Để rồi ngay sau đó, Ninh Thần chợt dùng tay trái vỗ vào chiếc xe lăn của mình; tiếp theo, một đạo lưu ảnh đen kịt cắt ngang qua bầu trời đêm, vô thanh vô tức lướt tới lão thái giám.
“Trò mèo!”
Lão thái giám gằn giọng đáp trả; giữa tiếng chưởng kình gầm vang, lão cũng đã tiện tay đánh văng mớ ám tiễn kia đi.
Chiếc xe lăn của Ninh Thần lại động một lần nữa.
Một vầng hào quang ngân sắc dần ngưng kết tại thân kiếm.
Trong chớp nhoáng, sương hoa chấn động, cuốn lên một cơn gió tuyết.
Trong ánh kiếm, từng đạo bóng đen lại bắn ra lần thứ hai.
Lão thái giám giơ tay tiếp kiếm; sau khi bắt được thân kiếm, lão ta lập tức nghiêng người, né tránh những mũi ám tiễn vừa bay tới kia.
“Hây....”
Ninh Thần bèn quát to, tức giận thúc giục toàn bộ Chân nguyên trong cơ thể.
Thân kiếm ép xuống, gây ra một tiếng nổ lớn.
Xung quanh hai người, hoa tuyết bị chấn động mà tản mát ra tứ phía, thậm chí là bắn lên cao đến hơn một trượng.
“Làm càn!”
Bàn tay vừa bắt lấy thanh kiếm của lão thái giám ứa ra máu tươi; sắc mặt của lão cứ thế mà lạnh lẽo dần.
Đồng thời, cánh tay còn lại của lão ta cũng đã ngưng tụ Chân nguyên xong, cuối cùng là đánh một chưởng ấn về phía bộ ngực của Ninh Thần.
“Ọc...”
Tuy nhiên, lão thái giám lại nhướng chặt mày khi thấy Ninh Thần ói ra một ngụm máu tươi.
Không những thế, lão còn lùi cả người về sau, né tránh ngụm máu tươi này.
Nếu so sánh với người bình thường, lão thái giám cực kỳ chuộng sạch sẽ, thậm chí là có bệnh sạch sẽ đến mức cực kỳ nghiêm trọng.
Thế nhưng mà, vừa lúc lão thái giám lui lại, Ninh Thần cũng trợn trừng mắt lên.
Bắt lấy cơ hội ngắn ngủi này, hắn không màng đến thương thế của bản thân mà vội dùng tay trái rút cây đao bổ củi ra.
Ninh Thần dùng đao làm kiếm, xuất ra một chiêu mạnh nhất của mình với khoảng cách gần trong gang tấc thế này.
“Nhất vũ Phi hồng, Thiên địa Nhất kiếm!”
Kinh hồng Nhất kiếm - Thiên địa minh, chỉ trong gang tấc, cách xa một bước mà thôi - dù lão thái giám đây có mạnh mẽ đến nhường nào thì cũng không thể tránh khỏi một kiếm nhanh như phi hồng này.
Bất đắc dĩ, lão đành buông bàn tay phải đang nắm chặt thanh Mặc kiếm ra, sau đó hoành tay về thủ ở trước người.
“Vô lý! Tại sao ngươi lại có thể thi triển chiêu thức của Kiếm cung phụng?”
Lão thái giám nhíu mày, vội vàng quát to.
“Sát...”
Thân đao nhập thể, nhưng khi xuyên thấu qua cánh tay lại bị chân khí hùng hồn ngăn trở, khó mà tiến thêm được một tấc.
“Phun máu” đã thành công, Ninh Thần cũng không còn quan tâm đến nhiều chuyện khác.
Hắn thúc giục chân khí trong cơ thể, chống Mặc Kiếm xuống đất, mượn lực để đẩy thân đao vào sâu hơn hai tấc nữa.
“Muốn chết à!”
Sắc mặt của lão thái giám sa sầm xuống; lão cũng không thể nào so đo việc Ninh Thần và Kiếm cung phụng có quan hệ lẫn nhau thế nào nữa, đành phải vung ngưng khí vào tay phải rồi chưởng mạnh về phía Khí hải nơi đan điền của Ninh Thần.
“Nếu không sống nổi, vậy thì đồng quy vu tận thôi.”
Trong mắt của Ninh Thần hiện lên một nét tàn nhẫn.
Hắn không trốn, cũng không tránh; Mặc kiếm bắn thẳng ra, đâm vào Khí hải của lão thái giám như cách mà lão ta đang tấn công mình.
Tu vi của Ninh Thần không bằng lão thái giám, mà kinh nghiệm cũng thua kém hơn.
Thậm chí, mức độ ảnh hưởng của vị trí tàn tật cũng nghiêm trọng hơn lão ta.
Tuy nhiên, hắn có một đặc điểm mà dù lão thái giám có quất ngựa truy phong thì cũng không theo kịp.
Hắn không sợ chết, càng không quan tâm một thân tu vi này!
Nỗi sợ hãi lớn nhất của con người chính là chuyện không biết.
Sở dĩ con người sợ chết cũng chính vì không biết sau khi chết thì mình sẽ như thế nào.
Nhưng Ninh Thần biết, vì hắn đã chết một lần.
Thế cho nên, so với đại đa số mọi người thì hắn không sợ chết.
Về phần tu vi, thế lại càng dễ dàng hơn.
Đâu ai có thể yêu cầu một người vừa mới tu hành mấy tháng là đã đạt đến cảnh giới Hậu Thiên Tứ phẩm tiếc nuối phần tu vi này?
“Thằng điên này!”
Lão thái giám vô cùng tức giận.
Lão ta không thể nào điên cuồng như Ninh Thần được, thế nên đành phải nhượng bộ.
Bàn tay đang chưởng về phía Khí hải của Ninh Thần lập tức chuyển hướng, chộp về phía thanh Mặc Kiếm; lão ta muốn ngăn cản một kiếm đồng quy vu tận này.
Ninh Thần chỉ hừ lạnh, mà tròng mắt của hắn ánh lên một vẻ tàn nhẫn sâu sắc.
Vội đề thăng Chân khí đến đỉnh phong, hắn vận dụng toàn lực để đâm thanh Mặc Kiếm về phía đan điền của lão thái giám.
Keng...!
Đao kiếm cùng động - một thanh đâm vào ngực, một thanh về phía đan điền.
Lão thái giám dùng một tay chặn đao, một tay giữ lấy thanh kiếm.
Từng giọt máu tươi chảy xuống, liên tục hòa vào lớp tuyết bên dưới.
Tiếng máu nhỏ giọt tí tách, nhưng khi vang lên trong đêm tuyết thế này lại nghe có vẻ khá nhỏ.
Ninh Thần đã đánh rất hay rồi.
Bằng vào thân thể Tứ phẩm tàn tật như vậy, hắn lại có thể gây ra vết thương như thế trên người của một vị cường giả Lục phẩm - dù bản thân hắn lại bị thương nghiêm trọng hơn nhiều,
Đao và kiếm đã khó lòng tiến sâu hơn, vì chân khí trong cơ thể lão thái giám đã khóa chặt lấy cả hai.
Ninh Thần đành phải dừng lại quá trình liều mạng của mình.
Sau một khắc, lão thái giám nghiêm mặt, giận dữ mà thúc giục chân nguyên đến trạng thái bùng nổ.
Lão muốn đánh ngay một chưởng để triệt để phế bỏ thiếu niên trước mặt.
Nhưng đúng lúc này, thân thể của lão thái giám bỗng nhiên lảo đảo đi.
Chân khí trong người lão chợt bị trì trệ trong một thoáng, suýt nữa là té ngay xuống đất.
“Tại sao lại như vậy?”
Lão thái giám thoáng kinh ngạc, trong lúc hốt hoảng này lại muốn thúc giục chân nguyên lại lần nữa - nhưng cũng đã quá muộn rồi.
“Hây a...”
Ninh Thần buông bàn tay đang cầm kiếm ra, mà xoay chưởng rồi thúc giục luồng chân khí cuối cùng.
Hắn đột ngột vỗ một chưởng về phía chuôi của thanh Mặc Kiếm.
Sau một tiếng “phập” vì thân kiếm nhập thể, thanh Mặc Kiếm đã đột phá được bức màn phòng ngự của lão thái giám, để rồi cắm thẳng vào đan điền.
“A...”
Một tiếng rống dài thống khổ vang lên, Khí hải của lão thái giám bị sức mạnh trên thân kiếm chấn nát.
Chân khí của lão ta chảy loạn cả lên, trong khi máu tươi liên tục trào ra từ miệng.
“Chết tiệt...”
Lão thái giám vô cùng đau đớn, trở tay ấn một chưởng vào ngực Ninh Thần.
Ầm...!
Ninh Thần bay ngược ra ngoài, rơi xuống nền tuyết; máu tươi chảy dài từ cơ thể hắn ra ngoài.
“Tại sao lại...!Tại sao ta lại bị...”
Ánh mắt khó tin của lão lại không thể nào xóa đi sự thật tàn khốc ngay lúc này.
Lão thái giám liên tục lui về phía sau, mà thanh đao bổ củi vẫn đang nằm trong cánh tay trái của lão, trong khi Mặc kiếm vẫn đang yên vị cắm vào đan điền của bản thân.
Máu tươi chảy xuôi từ người lão, liên tục nhuộm đỏ tuyết trắng dưới chân.
“Ặc...”
Ninh Thần cảm giác ngực mình đau nhói, thế là tiếp tục nôn thêm một ngụm máu thứ hai.
Hắn dõi mắt nhìn về phía trước, cũng biết rõ là lão thái giám đã xong đời.
Thanh Mặc kiếm vừa đâm vào đan điền của lão ta đã được hắn tẩm thuốc độc.
Lúc này, Khí hải của lão ta đã bị phế đi, chân khí tán loạn, thế nên thuốc độc càng dễ thẩm thấu vào cả cơ thể hơn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lão thái giám bị trì hoãn đi một nhịp trước đó là do thanh đao bổ củi của hắn có tẩm thuốc mê...!
Lão già kia đã lui ra phía sau hơn mười bước, rốt cục mới ngã gục xuống nền tuyết trắng.
Trước khi đứt hơi, lão vẫn còn trừng hắn bằng ánh mắt tràn ngập nỗi căm hận và cả hối hận.
Ninh Thần giãy dụa bò lên chiếc xe lăn.
Sau đó, hắn nhìn thoáng qua con ngựa trắng nhỏ cách đó không xa, để rồi khàn giọng quát, “Giả chết quần què, tới đây nhanh lên.”
Khung cảnh bên ngoài ngôi nhà đã đượm đầy nét hoang toàn vì trận chiến của hai người.
Cũng may, gió tuyết đêm nay rất lớn, không những có thể che giấu đi thanh âm đánh nhau, mà còn có thể khỏa lấp mùi máu tươi trên nền tuyết trắng.
Không thể để thi thể của lão thái giám ở lại đây.
Do đó, dĩ nhiên Ninh Thần gọi con ngựa trắng nhỏ đến là để làm tay bốc vác.
Chẳng lẽ cứ để một người tàn tật như hắn đi khiêng xác chết à?
Tuy con ngựa trắng nhỏ cũng không muốn, nhưng cũng không dám phản kháng.
Cuối cùng, nó đành phải cam chịu việc Ninh Thần khiêng xác của lão thái giám lên lưng nó.
Xử lý hiện trường xong, Ninh Thần và con ngựa trắng lần lượt đi vòng ra khu vực phía sau của ngôi làng.
Khi cảm giác cách ngôi làng đã đủ xa, hắn tùy tiện tìm một chỗ trống, đào một cái hố to rồi chôn lão thái giám xuống dưới.
Không thể nào dựng bia cho lão ta