Lãnh Cung Nghi được Hạ tướng quan dìu vào chính điện, thấy ai cũng nhìn mình Lãnh Cung Nghi chỉ biết cúi đầu. Nhưng bước chân của họ đã nhanh chóng dừng lại khi nhìn thấy hắc bào đã phủ ngai. Lãnh Cung Nghi chớp chớp mắt, y chậm rãi bước lên bậc thềm, chưa bao giờ y cảm nhận bước chân mình nặng nề thế này.
Y đưa tay chạm vào đừng họa tiết trên hắc bào, chỉ tiết là cái này vốn dĩ không thuộc về y. Lãnh Cung Nghi ngây người nhìn xuống bên dưới, mọi người nhìn nhau rồi lần lượt quỳ xuống. Tiểu Mao Mao bắt đầu đọc chiếu nhường ngôi, y trao lại chiếu chỉ và ấn tín cho Lãnh Cung Nghi rồi vội chạy xuống bên dưới quỳ xuống trước mặt vị vua kế nhiệm của Đại Duệ.
Lãnh Cung Nghi cố gắng kìm chế cảm xúc của mình ngồi xuống ngai vàng nhưng lại không có ý định khoác hắc bào, y trầm giọng giải thích.
- Hắc bào chỉ dành duy nhất một người, ta chỉ tạm thời ngồi đợi chủ nhân của nó thật sự trở về ta lập tức trả nó về chủ.
Lãnh Cung Nghi cho mọi người đứng dậy, họ vẫn gọi y hai từ Doạt vương không hơn không kém vì y không muốn bị người ta gọi bằng cái tên khác. Mạn Châu cung và Sa Hoa cung vẫn được canh gác cẩn thận không cho bất cứ ai ra vào ngoài người chăm sóc.
Chuyện Duệ vương viết chiếu nhường ngôi dù Lãnh Cung Nghi không muốn công khai thì cả Duệ vương ai cũng biết tin cả rồi.
Đại Duệ năm thứ sáu, Vương Phiến Bá Duệ chính thức viết chiếu nhường ngôi cho Vương Phiến Bá Doạt, người được biết đến với cái tên thần y Lãnh Cung Nghi. Hắc bào của Duệ vương được Doạt vương xếp cẩn thận cất vào rương ngọc chờ người quay về.
Trãi qua biết bao triều đại Duệ vương cũng là vị vua trẻ nhất và đầu tiên trong lịch sử viết chiếu nhường ngôi khi mới hai sáu tuổi. Không một ai biết hắn đã đi đâu, Doạt vương vẫn cho người tìm hắn nhưng không hề có tung tích.
Có lời đồn hắn vì một nam nhân khác đã từ bỏ giang sơn mà đi tìm người, nam nhân đó Duệ quốc không ai sánh bằng. Là một đóa hoa không ai có thể chạm vào, so với nữ nhi y muôn phần hơn. Vì ôm nỗi tương tư nên Duệ vương đã chọn sắc dục mà từ bỏ giang sơn hắn đổ máu mới có được.
Còn Doạt vương lại không chọn khoác long bào hay hắc bào, y vẫn là y một thân thanh y ngồi trên cao ngày ngày bàn chuyện nước. Có người hỏi y vì sao lại không khoác long bào?
Lúc đó y chỉ cười miễn cưỡng đáp lại rằng “Nó vốn không thuộc về ta.”.
- Cố Mạn, vào ăn cơm thôi.
- Được.
Cố Mạn gấp tờ giấy phủ kín hai mặt chữ bỏ vào người rồi chạy vào bên trong, y quyết định xây nhà ở bên con suối sát mép rừng. Cũng gần nhà lão nông, nhưng vì đang là mùa mưa nên việc xây dựng không thuận lợi lắm. Trong thời gian đó Cố Mạn vẫn ở nhờ nhà lão nông, hằng ngày y dạy đám trẻ ở đây học, còn dạy cả con gái lão nông cách nhận biết cây thuốc.
Mới đó mà Cố Mạn đã ở đây được một tháng, mọi người ai cũng quý mến y, nghe y muốn làm nhà ai cũng muốn đến giúp nhưng lão nông lại bảo mùa này nguy hiểm nên bảo mọi người khoan đã dựng nhà.
Cố Mạn nhìn bàn thức ăn ngon liền vui vẻ ăn, nhìn gương mặt khó coi của A Dục y lại nhíu mày.
- A Dục, ngươi lại bị sao vậy?
- Ta không sao, chỉ là lúc nãy đi ngang nhà thím Lâm nghe họ nói chuyện giờ nghĩ lại thật khó chịu.
Thím Lâm mà A Dục nói chắc chắn là người đã chửi rủa y mấy ngày trước, bà ta nói y đến đây câu dẫn nam nhân nơi này làm điều sằng bậy bây giờ lại muốn xây nhà ở đây. Cố Mạn biết A Dục là lo cho mình nên mới bày ra bộ mặt đó, y lắc đầu mỉm cười.
- Nghiệp ai gieo người đó hưởng, ta ngay thẳng ta không sợ ai. Yêu ai cũng được, không phân biệt là nam nhân hay nữ nhi, miễn là gia đình chấp nhận hay hai người hạnh phúc bên nhau là được. Miệng đời thế gian, sống cho mình chứ không phải sống cho người khác, họ không cho mình ăn ngày nào vậy tại sao mình phải làm hài lòng họ?
- Cái này huynh nó chí lý, theo muội sống hài hài lòng mình trước rồi hãy hài lòng người khác sau.
Lão nông bật cười, nhà lão dù nghèo nhưng được cái mấy đứa con của ông rất hiểu chuyện. Khi nghe chuyện của Cố Mạn họ thật sự rất sốc, họ không ngờ trên đời này nam nhân lại có thể yêu nam nhân.
Ông cũng chỉ thở dài vì mối lương duyên này của họ, ông cũng không biết nói gì ngoài mấy câu động viên. Nhìn y hàng ngày dạy võ cho hai con trai mình, dạy chữ cho đám trẻ ở đây đã vậy còn chữa bệnh miễn phí cho mọi người ông thật sự đã gặp được cứu nhân độ thế của đời mình rồi.
Ăn uống xong Cố Mạn cùng với Thập Anh sang thăm nhà lão Điền, sẵn tiện đem ít thuốc an thai cho con dâu lão. Hai người mới đi được một đoạn đã thấy lão người ướt sũng chạy về phía họ vội vàng nói.
- Mau đến nhà ta xem… phu nhân ta và con dâu có chuyện rồi.
Cố Mạn đưa nón mình cho ông còn mình chạy nhanh đến nhà lão, con trai lão đi làm hơn năm tháng nay, trong nhà mọi thứ đều do lão làm tất. Hôm nay con dâu và bà nhà lão đi ra suối giặt đồ, vì trời mưa nên con dâu đã trượt chân, nó lại đang có thai gần sinh nên ông rất lo lắng.
Cố Mạn chạy vào trong nhà, kiểm tra sơ
qua cho thím Điền rồi chạy đến chỗ con dâu hai người. Nhìn máu không ngừng chảy ra y vội lấy ra hai viên thuốc bảo nàng nuốt xuống. Cố Mạn chạm tay lên bụng nàng, rồi lấy chiếc chăn chen ngang bụng xuống. Lấy một cái khăn đưa cho nàng ngậm nó, thở dài dặn dò.
- Hít một hơi thật sâu rồi dùng hết sức rặn nó ra, chúng ta phải sinh nó ra nếu không sẽ không cứu được nó, tẩu hiểu ta nói gì đúng không?
- Ta hiểu, mẫu thân ta có sao không.
- Tạm thời không sao, một lát Thập Anh đến sẽ giúp thím ấy, tẩu tập trung lo cho mình đi.
Người phụ nữ kia gật đầu rồi ra sức rặn, bên ngoài Thập Anh và mẫu thân của mình cũng đã đến. Bà vội vàng đi chuẩn bị nước ấm và khăn cho Cố Mạn, vì lão Điền là nam nhân chỉ đành ở bên ngoài họ gọi gì thì làm nấy.
Cố Mạn chạm tay lên bụng nàng rồi bắt đầu x.oa nắn, chỉ có cách này mới có thể giúp cái thai mau xuống nhanh hơn. Vì nước ối đã vỡ, nếu không nhanh chóng lấy đưa bé ra nó sẽ chết ngạt bên trong mất.
Cố Mạn nhìn nàng chảy rất nhiều máu, y hoảng sợ vội gọi lớn.
- Thập Anh lấy thuốc cầm máu cho tẩu ấy uống.
- Vâng.
Cố Mạn chửi thề một câu, y bắt buộc phải dùng đến bùa, y rửa sạch tay mình rồi lại rửa qua nước thảo mộc sạch sẽ. Cắn lấy đầu ngón tay của mình, Cố Mạn nhắm mắt vẽ lên bụng của nàng. Y vừa vẽ vừa đọc lên thứ tiếng không một ai hiểu được.
Y vừa rút tay mình ra nàng nhăn mặt cắn chặt răng mà rặn, không biết vì sao nàng lại cảm giác mình không còn đau nữa và tập trung vào rặn để đẩy đứa trẻ ra ngoài.
Ba canh giờ sau người bên ngoài nghe thấy tiếng khóc của trẻ con vang lên, ai cũng vui mừng chúc mừng nhà ông. Bên trong mẫu thân Thập Anh bế trên tay một bé gái kháu khỉnh bước ra. Nhìn thấy là bé gái mọi người có chút ái ngại, vì họ chỉ có một đứa con trai mà giờ lại sinh ra con gái thế này thì…
Lão Điền bế lấy nó, ông bật cười trong hạnh phúc.
- Cháu nào vẫn là cháu, lão Điền ta không quan tâm trọng nam hay gì cả. Miễn là cháu lão Điền này thì không cần phải lo gái hay trai.
Con dâu ông nằm bên trong chảy nước mắt, nàng có một gia đình chồng rất thương yêu mình như vậy là hạnh phúc rồi. Nhìn đứa bé nằm bên cạnh mình, nàng thều thào nói với Cố Mạn.
- Nhờ đệ có thể bế nó ra cho phụ thân và mẫu thân ta được không?
- Được.
Cố Mạn mỉm cười, bế đứa bé rồi đi ra ngoài, thím Điền thấy trên tay y còn một đứa bé nữa kinh ngạc hỏi y.
- Song sinh sao?
- Là long phụng.
Cố Mạn nói xong cũng vừa lúc bên ngoài một nam nhân hớt hãi chạy vào, không màn đến hai đứa trẻ vội hỏi lão Điền.
- Phụ thân… nương tử con sao rồi?
- Đang nằm bên trong…
Nam nhân kia không đợi Cố Mạn nói cho hết câu đã vội chạy vào bên trong, một lúc sao có mấy người ăn mặc sang trọng đi vào. Thím Điền mỉm cười hiền từ nhìn mấy người kia vui vẻ lên tiếng.
- Tiểu Diệp không sao, Điền Khương đang ở bên trong với nó, hai người nhìn xem là long phụng.
Mọi người đều xúm vào hai đứa nhỏ, Cố Mạn đã hết việc ở đây, y đi vào thu dọn lại đồ của mình không quên dặn Điền Khương đến chỗ mình lấy ít thuốc bổ về cho A Diệp. Y và Thập Anh chào mọi người ra về, lão Điền có biếu y ít tiền mà y không chịu nhận chỉ cười trừ rời đi.
- Cố Mạn, huynh nó xem, vì sao nam nhân và nam nhân lại không thể đến được với nhau?
- Vì người đời coi đó đi trái luân thường đạo lý, nhưng đã đã cãi mệnh trời thì đã sao? Miễn ta không thẹn với lòng mình là được.
- Vậy người đó của huynh bây giờ đang làm gì?
Cố Mạn gượng cười, hỏi y Duệ vương đang làm gì sao? Không ai biết hắn đã đi đâu vậy một người sống tách biệt như y thì làm sao biết được hắn đã đi đâu?
- Hắn cũng như ta, lang bạt khắp nơi.
- Hai người không có ý định gặp lại nhau sao?
Gặp lại? Đương nhiên y rất muốn, y rất nhớ hắn, không ngày nào mà không nghĩ đến hắn. Nhưng khi nhớ đến mình chỉ là kẻ thay thế tâm trạng lại chùng xuống ngực y cứ âm ỉ xuất tháng nay rồi, y rất muốn chạy đến bên hắn nhưng đương nhiên không phải cương vị kẻ đến sau.
Cố Mạn phì cười với suy nghĩ đó của chính mình, y thở dài chỉnh lại nón của mình quay sang nhìn Thập Anh nghịch ngợm đáp.
- Có duyên ắt sẽ tương phùng.