Một ngày trước…
Ngồi trước hiên nhà, nhìn mảnh giấy trên tay trong lòng y có chút lo lắng, Thập Anh từ trong đi ra thấy Cố Mạn cứ chăm chú vào nó thì tò mò.
- Huynh đang xem gì vậy?
- Ngoài thành Tuệ Châu có dịch bệnh.
Thập Anh gật đầu, chuyện này nàng cũng nghe nói và mọi người trong trấn gần đây đang gom thảo dược để chuyển ra Tuệ Châu. Cố Mạn vò nát tờ giấy, y đứng dậy đi vào trong nhà, nếu như đúng thứ viết bên trong thì y có cách giải quyết. Nhưng với số lượng người dân khá lớn nên y cần cân nhắc trước một chút.
Cố Mạn loay hoay một lúc rồi cầm theo túi lớn thảo mới được phơi khô hôm qua lên ngựa nhanh chóng rời đi. Y không thể xuất hiện được nhưng y tin chắc mọi người có thể làm được.
Y đã nhờ một người qua đường đem đến cho Doạt vương, căn dặn xong lại ẩn đi để tránh đoàn người của Doạt vương nhìn thấy. Lần này phải dựa vào chính đôi chân họ, y không thể nào đi theo họ suốt đời được.
Tin này cũng đã truyền đến tai Châu Mộc tận thảo nguyên, y nhận được một lá thư vô danh. Trong thư nói rõ tình hình Đại Duệ quốc cho y nghe. Châu Mộc vội chạy đi tìm Gia Dung, y bàn với Gia Dung việc phải quay trở về.
- Vậy huynh định khi nào khởi hành?
- Ngay ngày hôm nay, mọi người đang cần sự giúp đỡ của ta. Châu Thủy sẽ ở lại hộ tống hai người về sau. Từ Tỳ La chạy thẳng đến Tuệ Châu mất khoảng một ngày đường nếu ta đi đường tắt.
Gia Dung lo cho Châu Mộc nhưng cũng lo cho mọi người, y chỉ đành cắn răng gật đầu để cho Châu Mộc rời đi. Bế Thiện Ngôn trên tay, Châu Mộc hôn thằng bé rồi tạm biệt mọi người lên ngựa rời đi. Châu Thủy cũng muốn đi cùng nhưng ở đây vẫn còn người chờ hắn bảo vệ nên không thể.
Đến trưa thì Gia Dung thu xếp mọi thứ xong, y ôm từng người chào tạm biệt rồi lên xe ngựa trở về Đại Duệ Quốc. Tào Nhược ở đâu chạy đến, nàng nhảy lên xe ngựa của Gia Dung rồi hét lớn.
- Con đi theo tướng công con đây, tạm biệt.
- Muội đúng thật là…
- Muội biết huynh ấy sẽ không thể nào sống thiếu muội nên muội đã tính trước rồi.
Tào Nhược lém lỉnh vừa nói vừa nhìn Châu Thủy xem phản ứng của y thế nào. Con đường trở về của họ còn khá xa, chỉ mong trên con đường đó sẽ không bị bấp bênh hay đột ngột có chuyện gì bất ngờ xảy ra là được.
Được ăn uống được nghỉ ngơi ai cũng thích nên Lãnh Cung Nghi đợi mọi người nghỉ ngơi đủ sức lập tức lên đường, họ chạy ròng rã một ngày một đêm để thấy được cổng thành Tuệ Châu. Hạ tướng quân nhìn thấy người bên dưới là Doạt vương vội cho người mở cổng thành. Bất ngờ mưa tên từ đâu bắn đến, Doạt vương cho mọi người nhanh chóng chạy vào bên trong.
Hạ tướng quân và Phạm thừa tướng vội vàng lao xuống yểm trợ cho Doạt vương. Đợi chuyến hàng cuối cùng được đưa vào bên trong thì cũng là lúc quân địch ở đâu xông ra. Lãnh Cung Nghi đành cắn răng đóng cổng thành cùng hai người kia đứng bên ngoài cố thủ.
Châu Hỏa và Châu Thổ đang phụ ba người Hạ Hạ nghe có người chạy vào báo Doạt vương gặp nguy vội vàng chạy ra. Châu Kim đã đến trước họ một bước, y nhìn ba người Lãnh Cung Nghi đang chật vật bên ngoài liền lao ra.
Quân địch đang hung hăng thì vũ khí trên tay mình bỗng biến mất, nó đang treo lơ lửng trên đầu họ. Đám người khi nuốt nước bọt còn chưa kịp chạy thì lưỡi kiếm đã xuyên qua người. Mưa tên một lần nữa lại xuất hiện nhưng nó chỉ bay được một nửa đã bị phát sáng trên bầu trời rồi biến mất.
Châu Thổ đi đến trước mắt Lãnh Cung Nghi, y đặt tay mình xuống đất, cọc đất bắt đầu nhô lên nằm ngổn ngang chặn lối vào trước thánh Tuệ Châu. Y làm hạn chế tầm nhìn của địch và không thể nào tiến quân nếu không phá chúng.
Nhìn mọi thứ đã ổn, Hạ tướng quân cho người mở cổng thành, mọi người nhanh chóng di chuyển vào bên trong. Hạ tướng quân kiểm tra một lượt Lãnh Cung Nghi, nhìn y không bị thương chỗ nào thì mới thở phào.
- May quá không bị thương đâu cả.
- Ta không dễ chết vậy đâu.
Lãnh Cung Nghi kiểm tra lại thảo dược, đám người Hạ Hạ cũng đi ra. Họ phụ Lãnh Cung Nghi kiểm tra và phân loại, Lãnh Cung Nghi sực nhớ đến phong thư mà người kia đã đưa vội lấy nó ra xem thử.
- Doạt vương… huynh sao vậy?
- Cái này…
Tiểu Mai giật lấy tờ giấy trên tay Lãnh Cung Nghi, bên trong chính là cách bào chế một loại thuốc nào đó. Những thứ bên trong đều là những thứ có sẵn dễ tìm, Lãnh Cung Nghi nhanh chóng cho người chuyển hết mọi thứ vào bên trong, chính y sẽ làm người pha chế và thử thuốc.
Hạ tướng quân muốn nói gì đó với y nhưng nhìn y bận rộn như vậy đành thôi, hai người đi về hai hướng khác nhau. Lãnh Cung Nghi bận cứu người còn Hạ tướng quân vì y mà chống cả thiên hạ.
Hạ tướng quân lên ngựa cùng với Châu Thổ và Châu Hỏa kiểm tra một vòng bên ngoài thành. Lãnh Cung Nghi cởi bỏ giáp sắt, y xắn tay áo rồi đi xem bệnh cho từng người. Mùi hôi thối từ miệng vết thương rất khó chịu, nhưng nhìn họ nằm dưới cái nắng gắt như thiêu như đốt lại không đành lòng.
- Tiểu Mai, muội sẽ phụ ta bào chế thuốc còn mọi người ngừng cho mọi người uống thuốc kia lại, thay vào đó cho họ ăn uống đầy đủ chất để chờ
ta. Cho ta ba ngày, qua ba ngày ta sẽ cho người kết quả.
- Vâng.
- Trong lương thực có rất nhiều thịt rừng người dân đã tặng lấy nấu cháo cho người bệnh ăn, à… không chỉ người bệnh mà tất cả.
- Đa tạ Doạt vương.
Lãnh Cung Nghi bày mọi thứ cần thiết lên trên bàn, xem lại một lượt những thứ có trên giấy rồi đọc lớn để Tiểu Mai lấy cho y. Tiêu Mai loay hoay một lúc mới lấy đủ những thứ y cần, Lãnh Cung Nghi mỉm cười rồi bắt đầu cân đo nó cho chính xác.
Đi được nửa thành Tuệ Châu, Hạ tướng quân bỗng ngã xuống ngựa rồi ôm ngực thở dốc. Châu Thổ vội chạy đến đỡ người dậy, nhìn gương mặt nhợt nhạt của y Châu Hỏa giật mạnh cổ áo y ra.
- Ngươi… nhiễm bệnh?
Hạ tướng quân lắc đầu, y gượng ngồi dậy rồi lấy ra một lọ thuốc đổ vào miệng mình nuốt xuống, điều hòa lại nhịp thở nhìn hai người lên tiếng.
- Ta không sao, chỉ là nó bất ngờ nhói lên nên ta không chịu được.
- Ngươi… nếu bị ở ngực ngươi biết nó nguy hiểm đến mức nào cơ mà?
- Ta quả thật không sao, đừng để cho Doạt vương biết là được.
Hạ tướng quân lên lại ngựa, y còn rất nhiều chuyện không thể nào chậm trễ hơn được. Châu Thổ thở dài, hai người cũng đành bất lực, tại sao ai cũng cứng đầu như nhau vậy chứ?
Lãnh Cung Nghi không hề bước ra khỏi phòng, thức ăn được đặt trước cửa và được Tiểu Mai mang vào. Hạ tướng quân chỉ biết đứng bên ngoài, lặng lẽ nhìn vào bên trong rồi lại quay người bước đi. Sáng mai họ sẽ ra trận, trên tay y cầm miếng ngọc bội mà tự tay mình làm muốn tặng cho Doạt vương như có lẽ không thể, y âm thầm quay lại đặt nó vào khay cơm đặt trước cửa phòng rồi lẳng lặng rời đi.
Hạ tướng quân đi đến chỗ mọi người, ngày mai là ngày quan trọng, biết được họ thắng hay bại cũng chỉ chờ vào trận ngày mai. Châu Thổ lo vết thương Hạ tướng quân sẽ không chịu được nên yêu cầu cho mình đánh chính.
- Ngươi không thể, chuyện này không thể được.
- Các ngươi chỉ cần đánh nhánh, đánh chính cứ để ta lo. Không ai ngoài ta đã từng giao chiến với tướng địch nên không thể nào biết hắn định giở trò gì.
- Nhưng ngươi…
- Quyết định vậy đi, mọi người về nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai ra trận.
Dù không muốn nhưng họ cũng đành rời đi trở về phòng mình nghỉ ngơi, Hạ tướng quân lên trên thành, hắn chắp tay sau lưng ngẩng mặt nhìn lên trên bầu trời cảm thán.
- Đêm hôm nay đẹp thật.
- Hôm nay ngươi biết là ngày gì không?
- Là ngày gì?
- Ngày chúng ta chuẩn bị ra trận.
Phạm tướng quân đưa đến trước mặt y một vò rượu, là thói quen hàng ngày của họ. Trước khi ra trận, ba người sẽ uống cùng nhau nay Duệ vương biệt vô tăm tích nên chỉ còn hai người. Nhận vò rượu từ tay Phạm thừa tướng, Hạ tướng quân cạn với y rồi bắt đầu uống.
- Phạm Nhạc, ngươi nói xem vì sao con người ta lại có sinh ly tử biệt?
- Là sinh, lão, bệnh, tử.
Hạ tướng quân lắc đầu.
- Không, là sinh ly tử biệt, ta đang hỏi về nó.
Phạm thừa tướng cười nhạt, nhìn y khinh bỉ.
- Ngươi sợ chết rồi sao?
Chết? Phạm thừa tướng hỏi y sợ chết? Chết, nếu là trước đây y sẽ không bao giờ sợ, lúc trước y đã từng mong chết trên chiến trường vì đó chính là vinh dự của một tướng lĩnh vì nước mà hi sinh.
Nhưng giờ thì sao? Đương nhiên là y biết sợ, y không phải sợ mình chết như thế nào mà sợ người còn sống sẽ như thế nào. Lúc trước chỉ có mình y thì sao cũng được, nhưng giờ đã có Lãnh Cung Nghi y không thể nào ích kỷ được.
Y sợ mình chết đi sẽ là nỗi ám ảnh của Lãnh Cung Nghi, y sợ khi y chết đi sẽ không ai đắp chăn cho Doạt vương hằng đêm. Y sợ khi y chết đi Lãnh Cung Nghi sẽ như Duệ vương trước đây sống bất cần, ngày ngày ngập trong men rượu.
Bỗng Hạ tướng quân lên tiếng.
- Ta không hề sợ chết, ta chỉ sợ làm khổ người ở lại.
- Ngươi…
- Phạm Nhạc, ngươi vẫn còn nhớ tên ta chứ?
Hạ tướng quân quay sang nhìn Phạm Nhạc ánh mắt mong chờ, từ nhỏ đến giờ Phạm Nhạc chỉ quen miệng gọi y là Hạ tướng quân, mà không chỉ có mình y tất cả mọi người ai cũng gọi y như thế.
- Hạ Sở Chi, ngươi chê cái tên đó giống nữ nhi nên đã đổi rất nhiều tên, cuối cùng lại lấy Hạ tướng quân.
Hạ tướng quân gật đầu, y phì cười vì nghe Phạm Nhạc cằn nhằn mình chuyện khi xưa.
- Đa tạ ngươi vẫn nhớ đến tên ta, ta tên là Hạ Sở Chi.