Càng gần đến ngày lễ hội xuân, ngày đón năm mới thì mọi người còn bận rộn gấp trăm lần. Mọi người vừa phải tập trung dọn dẹp lại phải chuẩn bị những thứ cho năm mới nên ai cũng mệt rã.
Nhưng người ở cung Sa Hoa còn khổ hơn họ gấp trăm lần, họ phải vừa dọn dẹp vừa canh chừng Duệ vương. Chỉ cần thấy người là họ phải ba chân bốn cẳng bỏ của chạy lấy người. Họ thật sự rất sợ khi thấy mặt Duệ vương, nhìn thấy họ y rằng nguyên ngày đó Duệ vương sẽ bắt họ chơi trò ném tiễn không thì ném bạc với mình. Những lần như thế họ đều thua sạch túi, không khi phải ký giấy ghi nợ với người nếu không muốn đầu rơi khỏi cổ.
- Duệ vương hôm nay đâu rồi?
- Chắc chúng ta không gặp đâu.
- Cầu mong là vậy, trên tay người vẫn cần giấy nợ của ta nên ta không…
- Chạy…
Lời chưa nói xong đã nhanh chóng bỏ chạy khi thấy bóng dáng Duệ vương từ phía xa. Duệ vương thấy họ bỏ chạy liền đuổi theo, nhưng bọn họ chạy khá nhanh nên chỉ thoáng một cái đã không còn ai cả.
Duệ vương ủ rũ đi về phòng tìm Cố Mạn, đương nhiên sẽ không thấy người đâu. Duệ vương ấm ức muốn khóc, hắn đi đến chính điện tìm người, vừa nhìn thấy người mình cần tìm liền òa khóc nức nở.
- Duệ vương? Sao lại khóc rồi?
Duệ vương nghe Cố Mạn hỏi liền chạy đến chỗ y, nhưng vì chạy nhanh liền vấp ngã đập thẳng mặt xuống sàn. Cố Mạn vội vàng chạy xuống đỡ lấy người lên lau vết máu trên mặt hắn lo lắng hỏi.
- Bá Duệ, ngươi thấy sao rồi?
- Đau… Cố Mạn… chơi với ta đi.
Cố Mạn đỡ người đứng dậy, đưa hắn lên trên ngai ngồi. Cố Mạn đưa cho hắn ít bánh táo rồi tiếp tục làm việc. Đến khi bàn xong thì Duệ vương đã thϊếp đi từ lúc nào, Cố Mạn cho mọi người lui ra, từ giờ đến khi lễ hội bắt đầu sẽ không còn buổi thượng triều nào nữa.
Lãnh Cung Nghi nhìn người đang ngủ say bên cạnh Cố Mạn thở dài.
- Duệ vương đã làm dậy sóng thế này rồi nếu để đệ thì sẽ như thế nào nữa.
- Không rõ, bình thường ngày cho nổ ít nhất hai ba cái nên đệ sợ mới chuyển sang hết cho Duệ vương. Nhưng huynh cũng phải công nhận đúng không rằng Duệ vương rất dễ thương.
Lãnh Cung Nghi rùng mình, y xoa xoa hai bả vai mình rồi quay người rời đi.
- Chỉ có mình đệ mới thấy đệ ấy dễ thương, ta lại phát ngán rồi. Đệ hỏi xem độ dễ thương kia của hắn đã làm bao nhiêu người lâm nợ rồi?
Cố Mạn mỉm cười, y lấy phần bán ăn dở trên tay Duệ vương bỏ vào miệng mình mà nhai. Bánh vị rất ngon nhưng nó sẽ ngon hơn khi ăn cùng với người mình thích.
Cố Mạn cuối người giữ lấy gáy Duệ vương mà hôn xuống, Duệ vương vì bị làm phiền mà khó chịu mở mắt. Nhìn thấy Cố Mạn đang chơi đùa hai đầu ngược mình, Duệ vương vuốt mặt ôm lấy Cố Mạn thở dài.
- Lại muốn sao?
- Ta không khống chế được.
Duệ vương để y ngồi trên người mình chậm rãi giúp y nới lỏng bên dưới, vì y mới mang thai nên mọi thứ phải thật nhẹ nhàng. Cố Mạn dù mang thai nhưng h.am muốn của y còn cao hơn trước. Đôi lúc ngày nào y không làm một hay hai hiệp lại cảm thấy khó chịu bức rức lại đè hắn xuống làm cho bằng được. Những lần như thế người chịu khổ lại là hắn, phải đi ngâm nước lạnh để có thể làm dịu đi bên dưới.
- Ưm… Bá Duệ… chỗ đó…
- Nơi này sao?
- Vâng, sâu nữa… thêm nữa…
Duệ vương không dám mạnh bạo sợ ảnh hưởng đến thai nhi, nhưng y lại dâʍ đãиɠ, kh.iêu gợi đến thế này hắn thật sự không thể nào chịu được.
Hai người triền miên đến tận tối mới xong, Duệ vương đưa người trở về hoàng cung nghỉ ngơi. Hắn lệnh cho mọi người không có lệnh của mình thì không được vào làm phiền. Duệ vương đã thức thâu đêm để phê duyệt hết mọi thứ thay cho Cố Mạn, hắn như trở về con người trước nay, nghiêm nghị mà làm việc chứ không mè nheo chạy theo Cố Mạn đòi bánh táo nữa.
Mọi người có chút nghi ngờ nhưng không ai dám lên tiếng hỏi hắn, chỉ có thể âm thầm quan sát Duệ vương từ xa. Duệ vương thức đến gần sáng thì gục luôn lên bàn mà thϊếp đi, đi đến giật mình thức dậy thì đã là gần trưa ngày hôm sau.
Hắn nhìn xuống dưới bàn thấy một con thỏ đang làm loạn, là Cố Mạn thân chỉ khoác một chiếc áo mỏng đang cầm cố gắng đánh thức nấm của hắn dậy. Duệ vương định từ chối nhưng y lại đem nó ngậm vào miệng cùng lúc đó bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên.
- Ai?
- Là thần.
- Vào đi.
Bước vào là Hạ tướng quân và Phạm thừa tướng, họ đặt lên bàn y một thanh kiếm vừa mới luyện xong nghiêm giọng.
- Là vũ khí mới của chúng ta, người xem sao?
- Được.
Hạ tướng quân nhìn hắn không còn cử chỉ nhưng trước đây có phần tò mò hỏi hắn.
- Duệ vương, người thật sự không còn nghén nữa sao?
- Không. Đừng nhắc đến việc đó nữa.
Cố Mạn bên dưới chơi đùa với nấm của hắn hăng say đến khi Duệ vương chịu không được đã nắm lấy tóc y ấn mạnh vào đem hết tinh hoa cất giữ bấy lâu nay của mình mà ban phát cái miệng nhỏ của y.
Bên dưới Cố Mạn đã không chịu được nữa rồi, y tiếp tục chơi đùa với nấm của hắn ánh mắt gợn tình nhìn hắn thở hổn hển. Duệ vương nuốt nước bọt khi vô tình đưa mắt nhìn xuống, hắn cho hai người lui ra lấy lý do mình còn mệt sau trận nghén kia.
- Duệ vương…
Cố Mạn dùng giọng mũi để gọi y, điều này còn làm hắn hứng
tình hơn bao giờ hết. Bế thốc y đặt lên người mình chậm rãi chơi đùa đầu ng.ực đã sưng to, bên dưới nấm của hắn đã vào động nhỏ từ bao giờ. Cố Mạn được lấp đầy không ngừng rêи ɾỉ phát ra âm thanh thật êm dịu, càng nghe hắn càng muốn mạnh bạo xâm chiếm y hơn.
Đến khi bụng dưới đã không còn chỗ chứa hắn lại bế y đi ngâm nước nóng.
- Đừng di chuyển… sâu quá…
- Ngươi nói gì? Phải mạnh hơn sao?
- Ưm… không phải, ta… ta sai rồi…
Duệ vương th.úc mạnh.
- Từ giờ còn dám gọi nấm ta thức giấc không?
- Không, chỉ gọi khi nào cần thiết thôi… nhẹ một chút ngươi quên ta đang mang thai sao?
Duê vương đen mặt, sao hắn lại quên chuyện này được cơ chứ? Cơ thể mê hoặc lòng người này của y làm hắn mất hết lý trí, nhịp điệu hắn nhanh hơn bao giờ hết vì bất ngờ nên Cố Mạn cắn chặt vào vai hắn không ngừng phát ra tiếng rên.
- Xin lỗi nhưng chỉ một chút nữa thôi, không sao rồi.
- Ưm… ta… ta ra…
- Vậy chúng ta cùng nhau ra.
Đến khi đến được hồ tắm của hắn thì cả hai đã xong mọi chuyện, đặt y ngồi xuống nước Duệ vương cẩn thận làm sạch hết bên dưới cho y. Cố Mạn vì mệt mà đã thϊếp đi mặt hắn làm gì cơ thể mình thì làm.
Duệ vương chỉnh lại chăn cho y rồi thay y phục đi ra ngoài, hắn cần sát định lại một số chuyện cũng như tận mắt kiểm tra xem lễ hội lần này mọi người đã chuẩn bị như thế nào. Hắn không muốn xảy ra sơ xuất gì đặt biệt là việc có thích khách.
Hắn phải đảm bảo để Cố Mạn không xảy ra chuyện gì, không muốn lễ hội vui vẻ lại trở thành nơi áp sát. Đi cùng hắn còn có Hạ tướng quân và Phạm thừa tướng.
- Duệ vương mọi thứ đã chuẩn bị xong chỉ đợi đến lúc diễn ra buổi lễ nữa thôi.
- Ghế này thay đi, ngồi thế này Cố Mạn sẽ đau lưng đau mông mất.
Hạ tướng quân nắm chặt tay thành quyền, y không chịu được liền đánh mạnh vào vai của hắn quát lớn.
- Bá Duệ, ngươi là vương một nước chứ không phải cha mẹ tụi này nên bớt sai việc vậy đi. Chuyện này không liên quan đến hai người bọn ta vậy mà ngày năm lần bảy lượt gọi bọn ta đến chỉ vì cái ghế.
- Bớt nóng đi…
Phạm thừa tướng thở dài, y đồng cảm với Hạ tướng quân chuyện này. Quả thực người có thể làm chuyện này với Duệ vương chỉ có thể là Hạ tướng quân. Từ nhỏ đến lớn chỉ cần Duệ vương làm chuyện quá đáng liền bị ăn đánh của Hạ tướng quân, chưa kể bây giờ sau lưng Hạ tướng quân còn có Doạt vương tay to ngang ngửa Duệ vương.
Người mới thì ngơ ngác nhìn Hạ tướng quân lo sợ còn người cũ chỉ thở dài rồi tiếp tục làm việc. Hạ tướng quân không cho ai mang ghế đi, đây là lần thứ chín y phải đổi ghế về tên cuồng người này.
- Ai mang ghế này đi đem đầu đến gặp ta.
Duệ vương xoa xoa bả vai mình quay người rời đi chứ không đôi co với Hạ tướng quân như trước. Duệ vương trở về phòng mình không thấy Cố Mạn đâu hắn không đi tìm người vội mà đi đến rương đồ của mình lục lấy hết áo choàng lông đem ra ngoài.
Hắn cho người may thành một cái đệm ghế cho Cố Mạn ngồi khỏi ê mông, hắn còn cẩn thận làm một cái bao tay cho y vì trời vẫn còn se lạnh nên dùng nó giữ ấm cũng tốt.
Duệ vương cứ chạy ngược chạy xuôi nhiều lúc họ không biết hắn đang định làm gì. Hạ Hạ đang đi hái ít hoa để về cắm lại nhìn thấy hắn vác thứ gì đó rất lớn vội vội vàng vàng đi đâu đấy.
- Hoàng huynh, huynh làm gì mà vội vàng vậy?
- Ta đang bận có gì nói chuyện với muội sau, à… nhớ chú y đến Cố Mạn giúp ta thời gian này ta có chút bận.
- Huynh có cần giúp gì không?
- Không cần ta lo được.
Duệ vương đi đến nơi thợ mộc trong cung đang làm việc, hắn đặt mấy thứ mình vừa đem đến rồi hỏi một người lớn tuổi trong đó.
- Sư phụ cái này thì sao?
- Là gỗ tốt, đừng nói với ta người lại lục tung cả hoàng cung lên để tìm thứ lúc trước mình tiện tay vứt đi nha?
- Vâng. Cố Mạn dạo gần đây rất khó ngủ, nếu làm được chiếc ghế to cho hai người nằm thì càng tốt.
- Ta hiểu, chuyện này cứ để ta lo, người muốn tham gia luôn hay đợi khi hoàn thành sẽ đến lấy.
- Ta muốn tự tay làm nó.