Cái này ta không biết.
Duệ vương quả thật không biết thật, không thái y nào biết được độc đó là độc gì.
Với lại Hạ tướng quân cũng không có biểu hiện gì, hỏi y y cũng nói mình hoàn toàn đã bình phục nên hắn cũng không quan tâm mấy.
Cố Mạn nhìn Hạ tướng quân, y họa lên người Hạ tướng quân một đạo bùa màu đỏ trước ngực, rồi tiếp tục lấy nụ trầm đốt lên đặt lên trán cho Hạ tướng quân.
Cố Mạn lau tay, y đi lại bàn ngồi, lấy trong túi ra một cuốn sách đã mục nát, chữ được chữ mất bên trong.
Cố Mạn chau mày, tìm từng dòng chữ một, y có nhớ mình đã xem qua độc dược làm loãng máu này ở đâu rồi.
Lanh Cung Nghi cũng ngồi xuống bên cạnh y, tự rót cho mình ly trà, y đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
Độc dược làm loãng máu, cái này đã từng nghe sư phụ nói qua, nhưng lúc đó chỉ muốn học phép nên mấy cái này cơ bản nghe không lọt tai.
Cố Mạn mừng rỡ, y tìm được một dòng chữ liên quan đến việc loãng máu, hí hửng mở chương tiếp theo gương mặt phút chốc tối sầm.
Chương sau đã bị xé mất, cái này là y lấy trộm của ông mình, lúc giằng co không may bị rách mấy tờ.
Cố Mạn nhìn trang giấy bị xé rách thật sự muốn chửi thề.
Tâm trạng đang không vui, Cố Mạn lại bị giật mình bởi tiếng đập bàn của Lãnh Cung Nghi.
Lãnh Cung Nghi đứng bật dậy, chạy vội lại bàn chế thuốc của mình, lục tung mọi thứ có bên trên đó, ánh mắt gấp rút tìm kiếm thứ gì đó.
Cố Mạn chau mày, y đi đến bên bàn, nhìn Lãnh Cung Nghi đang điều chế thuốc.
Cố Mạn thấy có gì đó không đúng, những thứ Lãnh Cung Nghi đang trộn lẫn vào nhau toàn là độc dược.
Lãnh Cung Nghi đem nấu nó, mặc kệ cho Cố Mạng có hỏi Lãnh Cung Nghi cũng không trả lời.
Đợi khi thuốc được điều chế xong, Lãnh Cung Nghi nhìn bát nước đen xì trước mặt, không chút do dự mà bưng lên uống cạn.
Cố Mạn khi nhận thức được thứ Lãnh Cung Nghi uống là gì thì đã quá trễ rồi, Lãnh Cung Nghi đã uống cạn.
Cố Mạn nhìn Lãnh Cung Nghi điên tiết hét lớn.
- Huynh bị điên à? Sao lại uống độc dược?
- Như vậy sẽ dễ dàng tìm được thuốc giả hơn.
- Chết tiệt.
Cố Mạn chạy đến đỡ lấy Lãn Cung Nghi, cả người y đang phát run, mồ hôi lạnh đang không ngừng đổ ra.
Cố Mận bắt mạch cho y, rồi vội bế y đi lại giường.
Duệ vương lo lắng hỏi.
- Huynh ấy không sao chứ?
- Một tên ta còn chưa tìm ra cách chữa, đã vậy lại còn lôi ra một tên khác.
Cố Mạn tức giận, y bỏ đi lại nhìn vào nồi thuốc Lãnh Cung Nghi đã nấu khi nãy.
Đem nó đổ hết ra bàn, y kiểm tra lại một lần nữa, tất cả thành phần có trong thuốc.
Cố Mạn nhận ra chỗ này có mấy vị thuốc lạ.
- Huynh ấy cho gì vào thế này? Mấy cái này…
- Cố Mạn…huynh mau lại đây.
Lãnh Cung Nghi nôn ra rất nhiều máu.
Cố Mạn ngẩng đầu, nhìn Lãnh Cung Nghi đang không ngừng nôn ra máu, y vội vã chạy lại, phong bế toàn huyệt đạo trên người Lãnh Cung Nghi.
Cố Mạn vẽ một chữ “trấn” màu đen lên ngực Lãnh Cung Nghi.
Bên giường kia, Hạ tướng quân cũng đã tỉnh, y ôm đầu khó khăn ngồi dậy.
Nhìn mọi người đều ở đây, y có chút ngạc nhiên.
Nhưng nhìn mọi người vây xung quanh giường bên cạnh y cũng tò mò.
Mang giày đứng dậy đi đến giường bên kia, nhìn người trên giường là Lãnh Cung Nghi, Hạ tướng quân kinh ngạc.
- Lãnh Cung Nghi? Y bị sao vậy?
Tiểu Hồng bị giật mình bởi giọng nói phát ra bên tai, quay người nhìn thấy đó là Hạ tướng quân lại giật mình hơn, nàng lùi lại sau vô tình chạm phải lưng Phạm thừa tướng quay người nhìn, thấy là Hạ tướng quân thì chau mày.
- Ngươi tỉnh rồi sao?
- Lãnh Cung Nghi bị sao vậy?
- Thử độc loãng máu.
- …
Hạ tướng quân nghe Phạm tướng quân nhắc đến độc loãng máu thì thất kinh, y gạt Phạm tướng quân sang một bên, đi đến bên giường nhì sắc mặt của Lãnh Cung Nghi vội nói.
- Mau giữ tay y lại, đừng để y cắn lưỡi.
Nói xong Hạ tướng quân vội cho tay mình vào miệng Lãnh Cung Nghi, đúng như Hạ tướng quân nói, Lãnh Cung Nghi bất giác lên cơn co giật.
Y cắn mạnh vào ta Hạ tướng quân, gương mặt đau đớn hơn bao giờ hết.
Cố Mạn, Duệ Vương, Phạm tướng quân, ba người phải hợp lại mới đè y xuống được.
Cánh tay Hạ tướng quân đang rỉ máu, nhưng y không quan tâm, chỉ chăm chú vào sắc mặt của Lãnh Cung Nghi.
Cố Mạn nhìn cánh tay chảy máu của Hạ tướng quân, vội lên tiếng.
- Duệ vương, giữ giúp ta.
- Được.
Cố Mạn nhắm mắt tay kết ấn, y bắt đầu đọc râm rang, tưởng chừng cả cơ thể y đang phát sáng.
Cố Mạn bất ngờ trừng mắt, bàn tay kết ấn nhanh chóng đặt vào ấn đường Lãnh Cung Nghi, chỉ thấy y gầm gừ một lát rồi ngất đi.
Nhìn thấy Lãnh Cung Nghi không còn quậy nữa, Duệ vương với Phạm tướng quân mới nhẹ nhàng thả tay.
Tiểu Hồng nhanh chóng dùng vải cầm máu vết thương trên tay Hạ tướng quân.
Hạ tướng quân nhìn Cố