Vương Mệnh

Võ Cương Công Phòng Chiến 2


trước sau


Lại nói, khi trận chiến bên ngoài Vô Cương Trấn đang đến hồi tàn, gã Bắc quân Thống lĩnh còn lại trong trấn thấy bản phương lâm nguy, mấy lần đã định kéo quân ra trợ chiến, nhưng rồi lại thấy địch phương kéo đến mỗi lúc một đông, gã không dám mạo hiểm, sợ xuất trấn rồi thì không thể lui về được nữa, chỉ đành cố thủ trong trấn, dựa vào địa hình mà chống cự địch quân.
Trận chiến kết thúc, tấn công phương trừ Đinh Gia, mọi người đều tử vong ít nhất một lần, phòng thủ phương toàn thể quân tướng trận vong.

Lúc này trong trấn chỉ còn lại 1 đoàn gồm 111 người.

Mọi người không tấn công vào trấn ngay, mà còn phải chỉnh đốn đội ngũ, và việc quan trọng nhất là phải thu dọn chiến trường, thu gom chiến lợi phẩm.
Hơn nửa giờ sau, mọi người tập hợp đông đủ, chuẩn bị tấn công vào trấn.

Theo ý kiến của mọi người, Triệu Tiếu Thiên phân công 400 người trấn giữ bên ngoài bắc môn, ngăn chặn địch phương đào tẩu.

Địch quân chỉ có hơn trăm, sử dụng 400 người cũng đủ ngăn cản bọn chúng một lúc, chờ đại quân từ nam môn đến cứu ứng.

Ngoài ra bọn họ còn có nhiệm vụ dương công, phân tán bớt binh lực phòng thủ của đối phương.

Đương nhiên nếu như địch phương bỏ mặc không để ý đến thì dương công sẽ trở thành thật công luôn.
Còn hơn bảy trăm người còn lại phụ trách tấn công nam môn.

Hướng này là chủ công, do Triệu Tiếu Thiên trực tiếp chỉ huy, cùng nhiều thủ lĩnh các tiểu bang hội và người chơi tinh anh hiệp trợ.

Tất cả những người có viễn trình công kích (kể cả chiến sĩ biết sử dụng cung tên) đều tập trung ở đây, nhân số lên đến gần ba trăm, dàn ra bên ngoài cổng trấn, phụ trách thu phát hỏa lực, khống chế khoảng không phía trên cổng trấn.
Một tiếng lệnh truyền, quá trình công kích bắt đầu.

Viễn trình công kích phô thiên cái địa bắn vào trong trấn, mục tiêu tập trung vào vùng phụ cận cổng trấn, chủ yếu ngăn cản địch quân lên tường vây phòng thủ hoặc kiềm chế hỏa lực từ Tiễn lâu.


Đồng thời, chiến sĩ xông tới vung đao múa kiếm, toàn lực công kích cổng trấn.
Địch quân cũng định bắn trả, nhưng bị vô số cung tên, pháp thuật áp chế không thể nào xuất hiện được trên đầu tường, chỉ có thể ở trong trấn bắn loạn ra ngoài, hiệu quả chẳng mấy đáng kể.

Hơn nữa, địch quân chỉ có 3 đội cung thủ, làm sao so được với hỏa lực của gần ba trăm người chơi.
Nhìn thấy các chiến sĩ toàn lực đâm chém vào cổng trấn mà mỗi lần chỉ tiêu hao độ bền có vài điểm, thậm chí có người công kích còn không đủ phá phòng, phải lui trở ra ngoài, Đinh Gia không nhịn được, xông tới tham gia vào đám đông phá cổng.

Quả không hổ danh bán thần, mỗi kiếm chém xuống đều khiến độ bền của cổng trấn mất đi gần trăm điểm, hơn nữa tốc độ xuất kiếm cực nhanh, nên hiệu quả thấy rõ.

Nhờ sự hợp lực của mọi người, độ chừng hơn khắc sau, độ bền không còn, cổng trấn sụp đổ.

Mọi người lập tức thừa cơ xông thẳng vào trấn.
Bắc quân không ngờ rằng cổng trấn lại sớm bị phá hủy như thế, không kịp đề phòng, nên không kịp sắp bày trận thế phòng ngự, bị mọi người phân thành từng nhóm bao vây trên đại lộ cách cổng trấn không xa.

Song phương bắt đầu hỗn chiến.

Đinh Gia cùng Triệu Tiếu Thiên chặn đánh gã Thống lĩnh chỉ huy phòng thủ quân.
Triệu Tiếu Thiên cũng nhân cơ hội địch quân bị bao vây, liền phái người đến chiếm lãnh bắc môn, mở cổng cho 400 huynh đệ bên ngoài tiến vào trấn, sau khi phân công vài người trấn giữ cổng trấn, đề phòng địch quân tháo chạy, những người còn lại lập tức gia nhập vào vòng chiến.

Hơn nghìn người bao vây hơn trăm Bắc quân sĩ khí cực thấp, sát địch quân đến mức lạc hoa lưu thủy, hội bất thành quân, chưa đầy nửa giờ là toàn thể địch quân đều bị giết sạch.
Tiếp đó, Triệu Tiếu Thiên thống lĩnh chúng huynh đệ xông vào Nha Phủ, công phá tấm bia đá bên trong.

Thế là Võ Cương Trấn bị bọn họ chiếm lãnh.
Kiểm điểm chiến lợi phẩm, thủ cấp Bắc quân 300, thủ cấp địch quân đội trưởng 30, thủ cấp địch quân Thống lĩnh 3, vật tư mỗi loại vài nghìn, lương thực hơn vạn.

Chỉ bao nhiêu đó đem phân chia cho hơn nghìn người thì mỗi người cũng chẳng được bao nhiêu (thật ra chuyển thành kim tệ thì mỗi người cũng được hơn 1 kim tệ - tham tâm quá đáng).

Mọi người xục xạo một hồi, không thấy có gì đáng giá nữa, thậm chí có người còn phá hủy các kiến trúc trong trấn để lấy vật tư.

Rồi có người chuyển sự chú ý đến cư dân trong trấn.

Phải a ! Cư dân tuy không phải là công huân, nhưng đều là kim tệ nha, kim tệ lấp lánh lấp lánh.

Ý nghĩ đó hầu như được tất cả mọi người tán thành, và cư dân trong trấn liền trở thành tù binh của bọn họ.
Thấy mọi người bắt giữ cư dân trong trấn, Triệu Tiếu Thiên lo lắng nói :
- Hồi ở Man đô chiến dịch, các bang hội bắt giữ cư dân đều bị bọn họ biến thành loạn dân sát tử đó nha.
Trong đám đông có người cười hề hề nói :
- Sợ gì chứ.

Chúng ta đông hơn mà.

Loạn dân bất quá mười mấy cấp, chúng ta mỗi người phụ trách coi giữ một người,

chắc chắn không vấn đề gì.
Quả là ý hay, mọi người đồng thanh khen phải, và chia nhau mỗi người phụ trách coi giữ một cư dân.

Bằng cách này, dù cư dân biến thành loạn dân cũng không thể thắng được người chơi đa số đẳng cấp trên 30.
Nhìn chiến lợi phẩm cự đại, nhất là hơn nghìn cư dân trong trấn sẽ biến thành hơn ba nghìn kim tệ, Đinh Gia hối hận vô cùng.

Tính ra lát nữa mỗi người sẽ được phân chia đến bốn, năm kim tệ.

Phải chi đừng nhận trọn gói 10 kim tệ thì hay biết mấy.


Được chia gấp 5 lần người thường là được đến mười mấy kim tệ.

Tiếc nha.
Triệu Tiếu Thiên nhìn thấy họ Đinh lộ vẻ tiếc nuối, hiểu ngay chuyện gì, liền lấy thủ cấp của 1 gã địch quân Thống lĩnh trao cho họ Đinh, tủm tỉm cười nói :
- Cái này tương đương 100 công huân nha, xem như là trả công cho sự cố gắng của Đinh huynh.
Đinh gia cả mừng nhận lấy, đối với Triệu Tiếu Thiên càng có thêm hảo cảm, 100 chiến dịch công huân sẽ đổi được 10 cư dân, chuyển nhượng cho các đại bang hội sẽ được 30 kim tệ, còn hơn cả mong đợi.

Thật ra thì gã Thống lĩnh đó do họ Đinh sát tử nên Triệu Tiếu Thiên làm thế cũng không ai có ý kiến gì.

Thực lực của họ Đinh mọi người đều tận mắt chứng kiến.
Trừ một số người ở lại phòng thủ, mọi người rần rộ kéo về Bình Nguyên đổi chiến lợi phẩm thành kim tệ.

Triệu Tiếu Thiên cũng mang sổ bộ của Võ Cương Trấn đến Phủ Đường dâng nộp, báo công.
Khi giải quyết xong hết các loại chiến lợi phẩm, Võ Cương Trấn cũng đã bị Viêm quân tiếp quản, mọi người liền tập họp chia của.

Nhìn số mục cự đại, ai nấy đều hứng khởi vô cùng.

Tổng số 1022 cư dân, trong đó có 366 cư dân có tay nghề, đổi được 3.615 kim tệ; số thủ cấp địch quân (trừ phần đã chia cho Đinh Gia) được 3.950 chiến dịch công huân, chuyển thành kim tệ được 1.185; lương thực vật tư bán được hơn 3 kim tệ.

Tổng cộng thu được 4.803 kim tệ; chia ra mỗi người 4 kim tệ, dư ra 303 kim tệ chia cho những người có nhiều công lao.

Ai nấy đều hoan hỉ.
Chia chác xong, có người chợt nhớ đến một chuyện, liền hỏi Triệu Tiếu Thiên :
- Triệu huynh dâng hiến Võ Cương Trấn cho triều đình, được tưởng lệ gì thế ? “Tướng lệnh” phải không ?
Trước đây triều đình đã từng tuyên bố công chiếm được tiểu trấn sẽ phong Tướng quân mà.

Mọi người đều nhìn Triệu Tiếu Thiên.


Gã gãi đầu nói :
- Làm gì có “Tướng lệnh”.

Ta giao nộp một tòa trấn không người, kiến trúc bị phá hủy hết cả, còn bị Quan phủ quở trách, cuối cùng chỉ được tưởng lệ “Đội trưởng binh phù” xem như an ủi thôi hà.
Nói rồi lấy binh phù cho mọi người xem.

Mọi người nghĩ cũng phải, lắc đầu thông cảm.

Ai đó nói :
- Nếu không làm thế mà dâng nộp một tòa trấn nguyên vẹn cho triều đình, chúng ta bất quá chỉ kiếm được hơn nghìn kim tệ thôi hà.

Đâu được như bây giờ.
Mọi người đồng thanh khen phải, không hề thấy tiếc vì không được tưởng lệ “Tướng lệnh”.

Dù có đem bán, “Tướng lệnh” cũng không đáng giá hơn 3.600 kim tệ.

“Đội trưởng binh phù” cứ cho Triệu Tiếu Thiên giữ, xem như trả công cho gã do đã phải nghe Quan phủ quở trách, hơn nữa gã lại là người chỉ huy, người phát động trận chiến.
Cuộc chiến kết thúc, ai nấy trong túi đều rủng rỉnh kim tệ, hoan hỉ chia tay nhau.

Nhiều người còn đánh tiếng với Triệu Tiếu Thiên rằng khi nào có chiến dịch tương tự, nhớ thông báo cho bọn họ cùng tham gia.

Bọn họ không hề biết rằng, vì đã cướp phá sạch cả tòa trấn, lại bắt cư dân đem bán, khiến hảo cảm độ của NPC đối với bọn họ đại giảm, trừ quan hệ đạt mức thân tình, đều giảm xuống một bậc.

Sở dĩ như thế là bởi Võ Cương Trấn là hệ thống thành thị, không cho phép người chơi chiếm lãnh.

Còn ở Ngân Long trại trước đây, bọn Thiên Lang cướp phá thôn làng của người chơi, nên không sao cả.
Triệu Tiếu Thiên cùng chúng huynh đệ Thiên Lang quân đoàn tạm thời chia tay nhau, để mọi người có thời gian lo việc riêng, hẹn gặp lại ở chỗ bọn Thiên Lang tổ chức liên hoan.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện