Vương Mệnh

Bố Y Bày Kế Diệt Bắc Quân


trước sau


Quan đạo bắc nam quanh co uốn lượn, từ Viêm đô Bình Nguyên dẫn lên các thành trấn phương bắc hiện đang bị Bắc quân kiểm soát.

Hai bên quan đạo là những khoảng rừng thưa, xen lẫn với những ngọn đồi thấp.

Rừng thưa, cây cối nhỏ, thấp và cũng không nhiều, từ quan đạo có thể nhìn xuyên suốt vào bên trong cả dặm, không thể nào bố trí đại đội phục binh.
Một toán Bắc quân gồm 222 quan quân do 2 viên Thống lĩnh cầm đầu đang hành quân trên quan đạo, vừa đi vừa chú ý xục xạo hai bên đường.

Bọn họ là một trong số những toán Bắc quân được phái đi lùng sục tiêu diệt những toán dị nhân (người chơi) của nam phương triều đình đang hoạt động rất dữ dội gần đây, gây khó khăn cho hoạt động của Bắc quân không ít.
Trời đã về chiều.

Hành quân được một hồi, quan quân chợt nghe phía trước dường như có tiếng quát tháo, liền tăng tốc hành quân, đến nơi xem thử tình hình.

Đồng thời cả bọn nắm chắc vũ khí, chuẩn bị chiến đấu.

Phía trước kia chắc chắn có dị nhân.

Bởi vì chỉ có dị nhân mới quát tháo như vậy, còn quan quân dù thuộc phe nào đi nữa, do có kỷ luật, nên không thể hò hét quát tháo, trừ khi đang chiến đấu.
Trong một khoảng rừng thưa bên quan đạo, có hai nhóm dị nhân, mỗi nhóm hơn chục người đang tranh chấp cãi cọ nhau, vung tay múa chân, tình hình khá là căng thẳng, có vẻ sắp động thủ đến nơi.

Bọn họ đều là nam phương dị nhân, tức là địch nhân.

Hai viên Bắc quân Thống lĩnh bất kể đối phương có thù oán gì với nhau, tranh chấp nhau vì chuyện gì, chỉ cần biết đối phương thuộc phe địch, liền quát bảo quan quân xông tới tấn công.

Tiêu diệt địch nhân vốn là nhiệm vụ của bọn họ.
Hai nhóm dị nhân thấy Bắc quân xông tới tấn công, khí thế hung hung, nhân số đông đảo, không dám ứng chiến, lập tức bỏ chạy.

Hai nhóm chia nhau chạy về hai hướng đối nghịch.


Bắc quân đông hơn gấp mười lần, không có gì phải lo ngại, liền chia nhau đuổi theo.

Mỗi viên Thống lĩnh phụ trách bản bộ binh sĩ truy sát một nhóm dị nhân, quyết không cho bọn họ chạy thoát.
Viên Thống lĩnh phụ trách truy sát nhóm dị nhân chạy về phía nam, đuổi theo được vài dặm đường, khoảng cách giữa song phương ngày càng rút ngắn, xem chừng sắp đuổi kịp đối phương đến nơi, thầm hoan hỉ trong lòng, quát bảo quan quân gia tăng tốc độ, cố gắng lập chiến công.

Song phương rượt đuổi một hồi, phía trước bỗng xuất hiện một ngọn đồi thấp, và toàn nhóm dị nhân đều chạy thẳng lên đó.
Thấy đối phương chạy cả lên đồi, mà trên đồi lại không hề có cây cối, chỉ có lơ thơ vài bụi cỏ dại, không thể nào mai phục đại quân, viên Thống lĩnh yên tâm, chỉ huy bản bộ hung hãn đuổi sát phía sau.
Khi Bắc quân đuổi lên đến lưng chừng đồi, bên trên có tiếng quát lớn, rồi khoảng hai mươi dị nhân xuất hiện trên đỉnh đồi, dường như đã mai phục từ lâu.

Bắc quân ha hả cười lớn, thấy đối phương mai phục hai mươi người để đối phó hơn trăm quan quân, từ viên Thống lĩnh cho đến phổ thông binh sĩ không ai là không thấy tức cười, và càng yên tâm đuổi lên đồi.

Hai mươi địch nhân trên đỉnh đồi bọn họ không xem vào đâu.
Trên đỉnh đồi, một gã dị nhân thân bận bố y, đầu đội mão cỏ, lưng thắt dây tơ, chân mang giày cỏ, tay phe phẩy chiếc quạt lông, dáng vẻ ung dung tự tại, dường như mọi sự đều được gã nắm chắc trong lòng bàn tay, bọn Bắc quân khí thế hung hãn kia cũng không hề được gã để vào mắt.

Đó không phải ai khác, chính là Bố Y Thần Toán Hoàng Thắng.

Sau khi chia tay với bọn Thiên Lang và Triệu Tiếu Thiên, gã đã thống lĩnh chúng huynh đệ tổ chức phục kích vài toán Bắc quân, chiến công cũng không tệ.
Thấy Bắc quân đã đuổi lên gần đến đỉnh đồi, Hoàng Bố Y giơ cao quạt lông phẩy nhẹ một cái.

Hiệu lệnh vừa phát, chúng huynh đệ lập tức lôi ra những tảng đá lớn đã được chuẩn bị sẵn từ trước, lăn mạnh xuống đồi, hướng về chỗ bọn Bắc quân.

Ngọn đồi tuy không cao, dốc thoai thoải, nhưng cũng đủ làm cho những tảng đá lớn kia trở nên nguy hiểm.

Bắc quân bị đá lăn trúng, thọ thương gần hết, thậm chí còn có kẻ bị đá tảng lăn qua người, không chỉ mất sức chiến đấu mà còn mất khả năng hoạt động, phải nằm lại tại chiến trường.

Trong hoàn cảnh đó, không đương trường tử vong thì cũng phải bán thân bất toại.


Những kẻ bị thương nhẹ hốt hoảng tháo chạy xuống đồi.

Thế nhưng, bọn họ không thể nào chạy nhanh bằng các tảng đá lớn đang ầm ầm lăn xuống, nên cuối cùng chạy thoát xuống đồi mười phần chỉ còn được một, hai.

Quả là thương vong thảm trọng.
Sau khi cho lăn xuống gần trăm tảng đá, Hoàng Bố Y lại giơ cao quạt lông phẩy nhẹ.

Một gã huynh đệ lập tức quát lớn :
- Tấn công.
Hiệu lệnh truyền ra, từ phía mặt bên kia của ngọn đồi lại có hơn năm mươi người chạy lên đỉnh đồi, rồi tiếp tục đuổi theo truy sát địch quân, vừa đuổi vừa sử dụng viễn trình công kích tấn công.

Bên dưới, cũng khoảng gần năm mươi chiến sĩ xuất hiện, chia nhau chặn đường tháo chạy của Bắc quân.
Chúng

huynh đệ khoảng trăm người hợp vây hơn hai mươi địch nhân, sau gần một giờ chiến đấu kịch liệt, cuối cùng trừ viên Thống lĩnh, địch quân không có ai chạy thoát.
Trên đồi, Hoàng Bố Y cũng chỉ huy số huynh đệ còn lại khoảng hơn ba mươi người, chia nhau đi sát tử số địch quân thọ trọng thương nằm lại trên sườn đồi.

Địch quân thọ thương mất sức chiến đấu, nên việc sát tử bọn chúng không có gì khó khăn, chỉ vì nhân thủ không nhiều nên hơi mất thời gian một chút.
Sau gần một giờ chiến đấu, sử dụng chút mưu kế, Hoàng Bố Y cùng chúng huynh đệ đã tiêu diệt hoàn toàn một toán Bắc quân hơn trăm người.

Chiến quả phải nói là huy hoàng.

Lát sau, nhóm huynh đệ phụ trách dụ địch về phương bắc cũng bãi thoát được địch quân, tìm đến hội họp.

Mọi người họp nhau kiểm điểm chiến lợi phẩm : 10 thủ cấp Đội trưởng và 100 thủ cấp sĩ binh, chưa kể một số ít trang bị do địch quân tử vong bạo ra, khiến mọi người đều hứng khởi.
Kiểm điểm xong xuôi, một gã huynh đệ chợt hỏi :
- Bố Y đại ca.


Nghe nói bên phía Triệu đại ca đã tập hợp được hơn nghìn người, đang tiến hành tấn công một tòa tiểu trấn.

Thanh thế rất lớn nha.

Chúng ta không làm thế hay sao ?
Hoàng Bố Y tay phe phẩy quạt, cười hỏi :
- Chúng ta lần này xuất trận, mục đích chủ yếu là gì ?
Gã ta ngạc nhiên vì bị hỏi lại, nhưng cũng vội đáp :
- Đương nhiên là để lập chiến công.
Liền đó có người khác nói theo :
- Nói thẳng ra là kiếm công huân.
- Rồi lấy công huân đổi thành kim tệ.
- Mục đích chính đương nhiên là kiếm kim tệ.
- Kim tiền vạn năng.

Kim tệ vạn tuế.

Hoàng Bố Y vừa phe phẩy quạt vừa gật gù nói :
- Đúng đó.

Mục tiêu của chúng ta là kiếm cho được thật nhiều công huân, càng nhiều càng tốt.

Vậy theo các huynh đệ, làm sao để có thể kiếm được thật nhiều công huân nè.
Mọi người đồng thanh đáp :
- Đương nhiên là giết giặc thật nhiều.
Hoàng Bố Y gật đầu nói :
- Phải rồi.

Chỉ khi nào giết giặc mới có công huân, còn công chiếm thành trấn không có công huân, bất quá được tưởng thưởng chức tước mà thôi.

Nếu được tưởng thưởng chức tước, chỉ mình ta có lợi, còn chúng huynh đệ chẳng được gì cả.


Trong khi đó công chiếm thành trấn chắc chắn chúng huynh đệ sẽ thương vong thảm trọng, đối với mọi người lợi bất cập hại, được không bằng mất nha.

Thà rằng tấn công kẻ địch hành quân bên ngoài sẽ dễ dàng hơn nhiều, mà lại dễ kiếm được công huân.

Có càng nhiều công huân, chúng ta sẽ có được càng nhiều kim tệ.
Mọi người đều khen phải, tán thán Bố Y đại ca biết lo nghĩ cho mọi người, quả là thủ lĩnh anh minh sáng suốt.

Uy tín của Hoàng Bố Y trong lòng chúng huynh đệ tăng cao hơn bao giờ hết.

Họ Hoàng thầm hoan hỉ trong lòng, tủm tỉm cười, tay phe phẩy quạt, thủng thẳng nói :
- Mục tiêu của chúng ta hôm nay là cố gắng kiếm cho được ba nghìn công huân, để trung bình mỗi người được 20 công huân.

Các huynh đệ, cố gắng lên.
Đội ngũ của Hoàng Bố Y chỉ có chưa đến 150 huynh đệ, kiếm được ba nghìn công huân, mỗi người trung bình sẽ được 20 công huân, sẽ có thể đổi được 6 kim tệ.

Vì mục tiêu đó, chúng huynh đệ sĩ khí dâng cao, đồng thanh hô to “Cố gắng”.
Mọi người nghỉ ngơi một hồi, rồi lại tiếp tục lên đường, tìm nơi phục kích địch quân.

Đương nhiên trước tiên phải tìm cho được nơi địch quân sẽ xuất hiện.

Và do lực lượng của mọi người không đông, cũng không mạnh lắm, nên chỉ có thể đối phó những toán nhỏ địch quân khoảng hai trăm người trở lại.

Những đội quân đông hơn, mọi người không đủ sức đối phó, trừ khi bất kể hậu quả, bất chấp thương vong.

Đó là điều mà mọi người đều không muốn.

Hiện giờ ai nấy đẳng cấp cũng đã khá cao.

Khi đẳng cấp trên 30, mỗi thăng 1 cấp cần rất nhiều kinh nghiệm, thăng cấp không hề dễ dàng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện