Lại nói, Thiên Lang sau khi gặp số người của Diệp tộc, nhận nhiệm vụ “Giải cứu Diệp tộc”, liền chuẩn bị hành động.
Đương nhiên trước khi hành động cần phải biết rõ mục tiêu ở đâu, tình hình ra sao, binh lực thế nào.
Thiên Lang liền hỏi lão tộc trưởng Diệp tộc :
- Lão có biết tộc nhân bị địch quân bắt đi đâu không ?
Lão tộc trưởng run giọng nói :
- Đại nhân.
Tộc nhân của bản tộc bị địch quân bắt đến Toại Bình Trấn ở phía bắc làm khổ lực.
Thật ra thì bọn chúng khi bắt được dân ta đều mang về làm khổ lực cho chúng.
Toại Bình Trấn cách nơi đây cũng không xa, chỉ hơn hai mươi dặm đường (8 kilômét).
Mong đại nhân sớm cứu được mọi người khỏi cơn lửa bỏng dầu sôi.
Nghe đến việc phải tấn công một tòa trấn mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, Thiên Lang giật mình, hỏi :
- Toại Bình Trấn là tiểu trấn ?
Lão tộc trưởng lắc đầu nói :
- Không.
Đại nhân.
Toại Bình Trấn là một Hương trấn.
Nhưng đại nhân yên tâm.
Nguyên bản trong Toại Bình Trấn có 14 đoàn, 1555 địch quân.
Đại nhân đã tiêu diệt 1 vệ, nên hiện giờ trong trấn chỉ còn lại 4 đoàn, 444 địch quân mà thôi.
Mọi người hít một hơi dài, thầm nhủ : công chiếm Hương trấn nha, chúng ta chỉ có hai trăm người, phải công chiếm một tòa trấn có 444 địch quân.
Thông thường phe tấn công phải đông hơn phe phòng thủ mấy lần mới có thể bảo đảm thắng lợi, đằng này chúng ta chưa bằng một nửa địch quân.
Phe ta ít hơn phe địch, không thể trực diện tấn công, đương nhiên phải dùng kế.
Thiên Lang nhóm họp chúng huynh đệ bàn bạc.
Có người đề nghị :
- Nghe nói bên Triệu đại ca hiệu triệu mọi người liên hợp tấn công một tòa tiểu trấn, nhân số lên đến hơn nghìn.
Hay là chúng ta cũng làm thế.
Một người khác liền phản đối :
- Không nên.
Như thế chiến lợi phẩm phải chia ra cho cả nghìn người, còn lại mỗi người chẳng được bao nhiêu cả.
Một người khác nữa lên tiếng phản bác :
- Nhưng chúng ta quá ít người, sợ rằng không thành công chiếm lĩnh Toại Bình Trấn, đến lúc đó còn đâu chiến lợi phẩm mà chia.
Thiên Lang ngẫm nghĩ giây lát, nói :
- Không nên liên hợp ngoại nhân.
Giờ đây chúng ta cần tìm cách chỉ sử dụng chúng huynh đệ ở đây để công chiếm Toại Bình Trấn.
Còn như cần viện quân thì có thể thông tri cho Triệu huynh và Bố Y huynh đưa mọi người đến đây tập hợp là được.
Mọi người đều khen phải.
Phì thủy bất lưu ngoại nhân điền.
Lợi ích không nên chia cho ngoại nhân, chúng huynh đệ cùng nhau phân hưởng là được.
Mọi người bàn bạc một hồi, rồi cũng tìm ra được một kế sách khá hoàn hảo.
Thiên Lang phách án quyết định, và mọi người chia nhau chuẩn bị tiến hành kế hoạch.
…
Trên quan đạo đi ngang qua Toại Bình Trấn, một đoàn xe lương gồm hai mươi chiếc xe ngựa rầm rộ đi qua.
Hộ tống đoàn xe là hơn năm mươi sĩ binh Viêm triều cùng với một số lượng tương đương dị nhân.
Mọi người vừa đi vừa đề phòng nghiêm mật, sẵn sàng chống lại địch quân cướp lương.
Đi qua Toại Bình Trấn khoảng hơn năm dặm (2 kilômét), một số xe lương đột nhiên hư hỏng, bánh xe trật khớp, gãy càng, … Cả đội đành dừng lại trên một ngọn đồi thấp, sửa chữa xe lương.
Đội hộ tống dàn ra phòng bị nghiêm mật.
Trên vọng lâu trong Toại Bình Trấn, Bắc quân nhìn thấy xe lương của Viêm triều, liền thông báo cho bốn vị Thống lĩnh đang chủ trì quân vụ của trấn.
Bốn người họ nghe nói địch phương có hai mươi chiếc xe lương, hơn một trăm địch quân, xem chừng phòng bị rất nghiêm mật, phẩy phẩy tay, không xem vào đâu.
Một gã Thống lĩnh cười nhạt nói :
- Chỉ hơn trăm địch quân thôi mà.
Chỉ cần bản bộ của ta cũng đủ tiêu diệt bọn chúng.
Một gã Thống lĩnh khác cẩn trọng hơn, nói :
- Chỉ cần phái một đoàn cũng đủ tiêu diệt địch phương, nhưng chúng ta cũng sẽ phải chịu tổn thất nặng nề.
Như thế không ổn.
Một gã khác nữa liền nói :
- Vậy thì chúng ta ba người dẫn bản bộ đi cướp lương.
Dùng ba đối một, chắc chắn thắng lợi mà không thiệt hại nhiều.
Vậy là ổn nhất.
Gã Thống lĩnh cẩn trọng kia nói :
- Như thế chỉ còn lão tứ ở lại trấn phòng thủ, có quá mạo hiểm không đó ?
Gã kia cười nhạt nói :
- Mạo hiểm gì chứ.
Chỗ xe lương của địch quân chỉ cách nơi đây năm dặm.
Trên vọng lâu còn nhìn thấy rõ.
Nếu có chuyện gì chúng ta không thể quay lại ngay được à.
Nếu địch phương nhân cơ hội đến công chiếm bản trấn, chúng ta nội ngoại hiệp công, tiêu diệt bọn chúng.
Thế là cả bọn quyết định : ba viên Thống lĩnh dẫn bản bộ đi cướp lương, lão tứ ở lại phòng thủ.
Liền đó, cổng trấn mở rộng, hơn ba trăm Bắc quân rầm rộ kéo ra, truy đuổi về phía ngọn đồi nơi địch phương đang trú lại.
Kéo đến chân đồi, Bắc quân dàn thành trận thế, dùng nhân số uy hiếp địch phương.
Một gã Thống lĩnh bước ra trước hàng quân, vừa chỉ lên đồi vừa cao giọng quát :
- Bớ bọn tiểu tử nam phương Viêm tộc.
Thiên triều đại quân nay đã đến đây, còn không mau hạ khí giới đầu hàng để bảo toàn mạng sống.
Đáp lời gã ta là một loạt cung tên bắn xuống.
Gã nổi giận đùng đùng, vừa nhảy tránh vừa quát :
- Bọn này chán sống rồi mà.
Tấn công.
Vừa quát gã ta vừa dẫn đầu xông lên đồi.
Bắc quân cũng hùng hổ xông lên theo.
Dùng ba đánh một, bọn họ chẳng thấy có gì phải lo lắng cả.
Ai nấy đều tin chắc vào thắng lợi.
Bắc