Giang Phong ngồi trong phòng làm việc, hơi nhíu mày, lộ vẻ khó chịu.
Vâng, chính là phòng làm việc.
Từ khi công ty mở rộng, doanh thu khả quan, Phó giám đốc Lý Minh đã cho sửa sang lại trụ sở, dành riêng một gian phòng dành để Giang Phong làm việc.
Đương nhiên mỗi tháng Giang Phong chỉ đến đây có vài lần để ký vài văn kiện và phát lương cho nhân viên.
Nhưng dù sao thì Giám đốc cũng phải có phòng làm việc riêng chứ.
Và hôm nay Giang Phong đến đây vì có việc cần giải quyết.
Nhưng Giang Phong khó chịu không phải vì hiệu quả công việc không được như ý, mà chỉ vì … trời quá nóng.
Hôm nay trời nắng nóng như đổ lửa vậy.
Thấy Lý Minh đẩy cửa đi vào, Giang Phong nói :
- Cậu cho gọi người đến gắn máy điều hòa đi.
Phòng làm việc của nhân viên hơi rộng thì gắn nhiều máy trong phòng cũng được.
Nóng thế này làm việc kém hiệu quả lắm.
Lý Minh tay ôm hai chồng tài liệu khá cao, vừa đặt lên bàn làm việc vừa nói :
- Vâng ạ.
Lát nữa em sẽ điện thoại gọi người đến khảo sát.
Hai chồng tài liệu này là đề án khởi nghiệp và hồ sơ xin bổ sung thêm kinh phí.
Có mấy cậu khi bắt tay vào việc rồi, thấy đề án có thể mở rộng thêm nên lập hồ sơ xin thêm kinh phí.
Em đã phân loại hết.
Anh duyệt thử xem.
Từ khi Giang Phong lập “quỹ đầu tư mạo hiểm”, dành tiền hỗ trợ sinh viên khởi nghiệp, đã nhận được rất nhiều hồ sơ, và hiện đã thành lập được không ít công ty.
Đương nhiên, vì chỉ là sinh viên khởi nghiệp, nên quy mô mỗi công ty không lớn (quá lớn Giang Phong không có tiền), và mang tính chất mạo hiểm (sinh viên khởi nghiệp thành công tỷ lệ không cao, phần lớn nguyên nhân là do thừa nhiệt huyết nhưng thiếu kinh nghiệm).
Do đó khi duyệt kế hoạch Giang Phong rất cẩn thận.
Nhưng một khi đã phê chuẩn rồi thì Giang Phong hoàn toàn giao cho bọn họ quản lý công ty, giống như ở đây giao cho Lý Minh toàn quyền xử lý vậy.
Thật ra thì Giang Phong không dư nhiều thời gian, muốn thân tự xử lý mỗi công việc cũng không được.
Giang Phong đầu tư là muốn tiền của mình có cơ hội lưu chuyển mà thôi, lại giúp đỡ được người khác, vừa có danh vừa có lợi.
Còn nếu lỡ như đầu tư thất bại thì thôi, cứ xem như ăn chơi một bữa vậy.
Cẩn thận duyệt qua các hồ sơ, Giang Phong rất hài lòng.
Loại bỏ bớt những nội dung quá cấp tiến thì nhìn chung đều khả thi.
Chỉ cần Giang Phong thường xuyên kiểm tra, điều chỉnh những chỗ bất hợp lý thì hiệu quả đầu tư sẽ rất khả quan.
Phê duyệt xong hết, bỏ qua một bên những hồ sơ không được chấp nhận, Giang Phong giao cho Lý Minh cộng lại tổng số tiền cần phải chi xuất, đoạn hỏi :
- Quỹ công ty còn đủ không ?
Lý Minh lắc đầu nói :
- Thưa anh, chỉ có chưa đủ một nửa.
Giang Phong nói :
- Được rồi, lát nữa tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của công ty.
Cứ xử lý như trước đây là được.
Nói đoạn đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Lý Minh vâng dạ, tiễn Giang Phong ra tận cửa công ty.
Nhờ có Giang Phong, Lý Minh giờ đây cũng đã trở thành một người có thân phận, nên đối Giang Phong càng thêm tôn kính.
Còn Giang Phong vội đi về nhà là vì phải chuyển đổi tiền.
Về đến nhà, Giang Phong đăng nhập vào “Vương Mệnh”, đến quốc khố chuyển 3000 kim tệ vào tài khoản cá nhân.
Với tình trạng hiện tại của Thần Thánh quốc, đặc biệt là sự phát triển ngày càng phồn thịnh của An Phú Trấn, Giang Phong tùy thì chuyển khoản vài nghìn kim tệ chẳng thành vấn đề.
Hơn nữa, Tử Long Các cũng đem lại cho Giang Phong một khoản thu nhập rất lớn.
Tiếp đó lại thông qua ngân hàng chuyển số kim tệ đó thành hiện kim, rồi chuyển khoản vào tài khoản của công ty.
Có số tiền đó, đủ để sử dụng một thời gian rồi.
Xong đâu đấy, Giang Phong mới bắt đầu lo giải quyết chính sự của Thần Thánh quốc độ.
Từ khi kiến quốc, Giang Phong mới thấy rằng có nhiều việc phải thân tự xử lý.
Khi còn là lãnh địa thì tùy ý giao cho gia thần giải quyết cũng không sao.
Nhưng khi đã trở thành Vương quốc, vấn đề ngày càng nhiều hơn, công việc ngày càng quan trọng hơn, thành ra cứ một thời gian Giang Phong lại phải hồi triều phê duyệt tấu biếu.
Những vấn đề mang tầm cỡ quốc gia hoặc quan hệ với các nước khác, phải do Giang Phong thân tự quyết định mới được.
Lại nói, sau khi sứ đoàn Đông Hải Liên minh rời Nguyên Đô hồi quốc, Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương Minh cũng lập tức điều động binh mã xuống thuyền bắc tiến.
Lần này xuất chinh, tổng quân số đạt đến gần 1 vạn 8 nghìn quan quân, là lần xuất quân đông nhất từ trước đến nay của phía Giang Phong, phải nói là tinh nhuệ tận xuất (chỉ trừ Hộ Miếu quân ở lại bảo hộ Thần Miếu trọng địa).
Đại quân do Quân vụ đại thần, Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương Minh thân tự thống lĩnh.
Giang Phong còn phải ở lại chờ ký kết hiệp ước thành lập Nam phương Liên minh, sẽ thông qua Truyền tống trận mà lên đường sau.
Khi Hiệp nghị được ký kết xong, Liên minh chính thức được thành lập.
Đại sự như thế, hệ thống lập tức thông báo đến