Lại nói, Thiên Lang đang cùng bọn Tiểu Vương, Tiểu Lý, Lã Phúc và Bạch Tú Châu cùng ngồi uống trà chuyện vãn trong Trà quán thì đột nhiên nhìn thấy Linh Sơn Bang chủ cùng vài thủ hạ thân tín đi ngang qua trước cửa quán.
Y cũng nhìn thấy Thiên Lang, liền dừng chân ghé vào Trà quán, đi đến chỗ bọn Thiên Lang, tươi cười nói :
- Thiên Lang huynh đệ.
Nghe nói huynh đệ thăng quan tiến chức rồi, giờ đây thống lĩnh đến mấy chục binh sĩ phải không ?
Đã thành thói quen, mỗi khi Linh Sơn Bang chủ và Thiên Lang gặp nhau thì đều cùng hàn huyên trò chuyện một hồi.
Thiên Lang mời bọn họ cùng ngồi.
Bọn thủ hạ của Linh Sơn Bang chủ vội kéo bàn ghế kê chung lại thành một dãy, mọi người cùng ngồi chung.
Sau khi gọi thêm trà nước, Thiên Lang mới mỉm cười nói :
- Tất cả nhờ vào công huân cả thôi.
Tiểu đệ nghèo, chỉ nuôi nổi có 5 đội quân thôi hà.
Linh Sơn Bang chủ cười sảng khoái nói :
- Trước đây huynh đệ chỉ thống lĩnh có 1 đội quân mà đã dương danh thiên hạ rồi.
Nay tăng quân số lên gấp 5 lần, chiến tích còn gì để nói nữa.
Thiên Lang than nghèo, Linh Sơn Bang chủ chẳng tỏ ý gì, vì so với Linh Sơn Bang thì bọn Thiên Lang quả là nghèo thật.
Thiên Lang khách sáo mấy câu, chợt thấy một gã thủ hạ của Linh Sơn Bang chủ, trông có vẻ như là một vị “quân sư quạt mo” (“trông có vẻ” bởi chưa dùng quạt mo, thậm chí cả quạt lông gà cũng chưa có), lộ vẻ như muốn nói gì đó, ngập ngừng giây lát, rồi lại thôi, quay sang rỉ tai Linh Sơn Bang chủ.
Thiên Lang là nhân vật thế nào a.
Dù chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng đã từng trải phong ba, từng giao tiếp rất nhiều loại người, lại lãnh đạo đội ngũ đông hàng trăm người, đông chinh tây chiến, công huân vô số, nên cũng có chút khả năng quan sát, ước đoán tâm lý đối phương, không như những cậu bé khác đồng trang lứa, chỉ có chơi và chơi, không hiểu gì nhiều.
Thấy hai người họ bí mật giao đầu tiếp nhĩ, Thiên Lang cũng không nói gì, chỉ cố ý hàn huyên những chuyện đâu đâu :
- Bang chủ sao giờ này còn ở đây ?
Linh Sơn Bang chủ gượng cười nói :
- Ta cũng như huynh đệ thôi, ở đây để tránh địch quân.
Bọn chúng toàn là kỵ binh tinh nhuệ, mỗi lần kéo đi là hàng nghìn đến hàng vạn, xông xáo khắp nơi, chúng ta còn đánh đấm gì được nữa.
Trận vong 1 lần giảm 1 cấp, luyện lại cũng mất mấy ngày à nha.
Bọn cao thủ tinh anh của Linh Sơn Bang đều là người chơi chuyên nghiệp, đẳng cấp đều đã gần đến 40, mỗi khi tử vong bị giảm 1 cấp, luyện trở lại cần rất nhiều kinh nghiệm, đương nhiên mất thời gian nhiều hơn bọn Thiên Lang.
Linh Sơn Bang dù có tập hợp được vài nghìn bang chúng, nhưng cũng chỉ là ô hợp, chẳng thể nào chống lại địch quân dù chỉ có 1 vệ kỵ binh.
Thiên Lang lại hỏi :
- Bang chủ đã có được Kiến quốc lệnh chưa ?
Từ hồi Man đô chiến dịch, Thiên Lang đã biết Linh Sơn Bang chủ rất quan tâm đến Kiến quốc lệnh, chẳng hiểu sao khi đấu giá, à không, “quyên hiến” kim tệ, Kiến quốc lệnh lại thuộc về Đại Hòa Minh.
Nghe Thiên Lang hỏi, Linh Sơn Bang chủ vui vẻ nói :
- Đã có rồi, nhưng hiện tại chiến loạn, chưa tiện kiến quốc.
Hơn nữa chúng ta cũng chưa tìm được địa điểm phù hợp để kiến quốc.
Mà huynh đệ cũng có hứng thú kiến quốc nữa à ?
Thiên Lang lắc đầu nói :
- Không.
Tiểu đệ sức yếu thế cô nha.
Dù có kiến quốc cũng không thể giữ được.
Hôm nay kiến quốc xong rồi ngày mai lại mất nước thì chỉ làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.
Tiểu đệ chỉ mong quản lý tốt lãnh địa của mình là đủ rồi.
Linh Sơn Bang chủ hỏi :
- Nghe nói huynh đệ công chiếm được một tòa Hương trấn, rồi chuyển giao lại cho Quan phủ, chẳng lẽ không nhận được Kiến quốc lệnh sao ?
Thiên Lang nói :
- Không nha.
Tiểu đệ chỉ được phong chức Thượng đại phu, hàm nhị phẩm mà thôi.
Linh Sơn Bang chủ ngạc nhiên nói :
- Không có Kiến quốc lệnh à ? Chẳng lẽ huynh đệ không có đủ 1 vạn công huân ? Không thể nha.
Thiên Lang cũng ngẩn người, nói :
- Sao cơ ? Một vạn công huân ? Tiểu đệ làm sao có đủ 1 vạn công huân.
Linh Sơn Bang chủ thấy Thiên Lang không biết thật, liền giải thích :
- Mỗi Hương trấn cũng đều có từ 1 nghìn đến 1 nghìn rưỡi địch quân phòng thủ.
Nếu không tính Tướng lĩnh thì chỉ cần sát tử 1 nghìn phổ thông sĩ binh là cũng đủ 1 vạn công huân rồi.
Chỉ cần cống nạp cho Quan phủ 1 tòa Hương trấn và 1 vạn công huân là có thể nhận được Kiến quốc lệnh.
Thiên Lang hiểu ra tự sự, mỉm cười nói :
- Bọn tiểu đệ không phải bang hội.
Công huân, chiến lợi phẩm của người nào thì người đó hưởng.
Nếu mọi người cùng chiến đấu thì sẽ chia đều.
Tiểu đệ đâu có đủ 1 vạn công huân mà có được Kiến quốc lệnh.
Hơn nữa, tiểu đệ vốn không hứng thú kiến quốc.
Linh Sơn