Tiết xuân, vùng Dự Chương cỏ non mơn mởn, rừng núi xanh tươi.
Trên cành chim hót víu von, cây cối tốt tươi như được khoác lên một chiếc áo màu lục mới tinh.
Ở đây có hai con sông chính chảy theo hướng nam – bắc, là sông Chương ở phía tây và sông Cống ở phía đông.
Sông Chương phát nguyên tại động Trương Sài trong núi Nhiếp Đô, từ đó chảy về phía bắc.
Còn sông Cống xuất phát từ ngọn Hoàng Trúc thuộc dãy núi Vũ Di, chảy qua Thụy Kim rồi đổ về phía bắc.
Sông Cống và sông Chương hợp lưu tại Cám Châu, hình thành dòng Cám Giang, rồi từ đó tiếp tục chảy về phía bắc, đổ vào Phiên Dương Hồ ở Nam Xương.
Do vậy mà người xưa đã lấy chữ Chương (章), ghép với chữ Cống (貢), hợp lại thành chữ “Cám” (贑).
Cám cũng là tên gọi tắt của tỉnh Giang Tây ngày nay.
Giang Phong rời Kiến Uy trại ở bên bờ sông Chương, đi lần về phía đông, chủ yếu là du ngoạn cảnh sắc núi rừng Chương Cống.
Nơi đây nhiều sông suối, núi đồi, cảnh tự nhiên hùng vĩ mà mỹ lệ, rất đáng thưởng ngoạn.
Lúc này, bọn Giang Phong đã đi đến chân núi Vũ Di, tức là đầu nguồn sông Cống.
Mưa lất phất bay, gió thổi dặt dìu.
Mưa rất nhỏ, không đủ làm ướt y phục mà chỉ khiến cho không gian càng thêm mát mẻ thoáng đãng hơn.
Bọn Giang Phong cho tuấn mã thong thả bước đi trên sơn đạo.
Tiếng vó ngựa nhịp đều phá vỡ cảnh yên tĩnh của núi rừng hoang vắng.
Nơi đây hoang vu ít người sinh sống, thường khi đi mấy chục dặm đường mới nhìn thấy một thôn làng.
Có điều, các trại sơn tặc ở đây đặc biệt nhiều, chiếm cứ các ngọn núi trong vùng, xưng vương xưng bá.
Sơn đạo xuyên qua một ngọn đồi thấp.
Bọn Giang Phong hiện đang dừng chân trên đỉnh đồi.
Phóng tầm mắt ra xa là một khoảng không gian rộng lớn, một tiểu bình nguyên giữa vùng rừng núi, xa xa thấp thoáng có mấy mái nhà tranh nằm nép mình bên bìa rừng.
Nhưng điều khiến bọn Giang Phong chú ý là phía trước có một trận hỗn chiến.
Các phương tham chiến dường như đều là đại bang hội, nhân số đông đảo, thực lực hùng hậu, nên cuộc chiến vô cùng khốc liệt.
Theo Giang Phong nhận thấy, bọn họ ít nhất thuộc về ba thế lực khác nhau, tổng nhân số tham chiến đến vài trăm người, ngoài ra còn có một số ít người đứng ngoài quan chiến.
Trận chiến vô cùng ác kiệt.
Đao thương kiếm kích, pháp thuật, vu thuật đua nhau thi xuất.
Tuyệt kỹ không ngừng xuất hiện.
Bạch quang không ngừng lóe sáng.
Hết người này đến người khác lần lượt miễn phí hồi thành.
Đặc biệt, Giang Phong còn nhận thấy có khá nhiều NPC sĩ binh tham chiến.
Đột nhiên, những người đang quan chiến bên ngoài phát hiện bọn Giang Phong, kinh ngạc kêu lên, kinh động những người khác.
Những người đang tham chiến cũng lần lượt dừng tay.
Không ai muốn phải chịu tổn thất trầm trọng vì chiến đấu rồi để người khác làm ngư ông đắc lợi.
Thấy bọn Giang Phong vẫn đứng lại trên đỉnh đồi, một gã có vẻ là đầu lĩnh trong bọn họ rảo bước đi đến, lớn tiếng hỏi :
- Bằng hữu thuộc lộ nào thế ?
Giang Phong tủm tỉm cười nói :
- Ta chỉ đi du ngoạn thôi.
Mọi người cứ tiếp tục đi.
Lúc này, những người dưới kia đã nhanh chóng phân ra thành ba nhóm riêng biệt, đúng là thuộc ba thế lực khác nhau.
Mấy gã đầu lĩnh lần lượt đi đến chỗ bọn Giang Phong.
Một gã trông diện mạo cũng dễ nhìn, nhưng thần thái ngạo mạng khó ưa, gằn giọng nói :
- Giữa vùng rừng núi hoang vắng thế này, ngươi bảo là đi du ngoạn, ai mà tin được.
Giang Phong không tức giận, vẫn tủm tìm cười nói :
- Ngươi muốn gì ?
Gã ta dương dương đắc ý, ngạo mạng nói :
- Hoặc là tránh đi chỗ khác, hoặc là sẽ trở thành kẻ địch của chúng ta.
Giang Thạch Khê và bọn hộ vệ đều sầm mặt, lộ vẻ tức giận.
Giang Phong nhìn lướt qua đối phương, cảm thấy không có gì nguy hiểm, ung dung nói :
- Ta đi du ngoạn ngang qua đây, ngươi lại bảo ta quay về đường cũ.
Lý nào như vậy được.
Đây đâu phải là lãnh địa của ngươi đâu.
Gã kia vẫn chưa nhận thức được tình hình, hay nói đúng hơn là quá tự tin vào thực lực của mình và xem thường người khác, nên vẫn cao ngạo nói :
- Chúng ta có việc, tạm thời phong tỏa nơi này.
Kẻ nào tự tiện xâm nhập, sẽ trở thành kẻ địch của chúng ta.
Gã nói đến đây, đồng bọn của gã cũng tập hợp lại, dàn trận sau lưng gã, đối diện với bọn Giang Phong, đằng đằng sát khí.
Bọn này nhân số đông đảo, chiếm đến quá nửa số người ở đây, trong đó có gần 40 NPC sĩ binh.
Hóa ra vì chiếm ưu thế nên bọn họ mới mạnh miệng được như vậy.
Hai phe kia thấy tình thế đột nhiên căng thẳng, lập tức lui lại phía sau, tỏ ý không tham dự.
Giang Phong khẽ cười lạnh, hỏi :
- Các ngươi thuộc phe phái nào ?
Gã kia đắc ý dương dương nói :
- Ta là Hoàng Kim Long, Minh chủ Thiên Hạ Minh, quốc chủ Vạn Lý Quốc, hùng bá suốt vùng duyên hải.
Nếu ngươi biết điều lạy lục xin tha, ta có thể mở lượng hải hà mà …
Gã hứng chí nói một hơi, đến đây thì đột nhiên im bặt, kinh ngạc nói không nên lời.
Những người khác cũng trố mắt nhìn, kinh hãi thất sắc.
Đến lúc này bọn họ đột nhiên trông thấy Giang Phong lấy ra một quyển sách, cầm trên tay, nên đột nhiên nhớ đến một chuyện …
Giang Phong chỉ hỏi cho biết lai lịch bọn họ, rồi lấy Cảnh Hành Thư ra,