Lại nói, sau khi nghe hai gã Triệu Anh Khoa và Lương Tuấn Long tự giới thiệu xong, Giang Phong mỉm cười bảo :
- Thoải mái chút đi.
Không cần nghiêm chỉnh quá như vậy.
Sáng nay anh ấy có điện cho ta.
Từ nay sự an toàn của ta sẽ giao phó hết cho hai cậu đấy.
Có yêu cầu gì không ?
Triệu Anh Khoa nói :
- Không.
Chức trách của chúng tôi là phục tùng mệnh lệnh.
Thủ trưởng phái chúng tôi đến đây là để bảo vệ anh.
Chúng tôi sẽ làm hết sức mình, bảo đảm an toàn cho anh.
Lương Tuấn Long nói thêm :
- Chức trách của chúng tôi là bảo vệ anh, do đó mong anh bố trí cho chúng tôi lúc nào cũng ở bên cạnh anh.
Như thế mới không ảnh hưởng đến nhiệm vụ.
Xem ra Lương Tuấn Long tâm tư chu mật hơn Triệu Anh Khoa, làm việc sử dụng đầu óc nhiều hơn, còn họ Triệu có lẽ là loại người ưa sử dụng tay chân.
Vấn đề này phần nhiều liên quan đến tính cách.
Giang Phong gật đầu nói :
- Không vấn đề gì.
Nhưng hai cậu cũng nên thay đổi tác phong đi thôi.
Nếu lúc nào bên cạnh ta cũng có hai quân nhân mặt lạnh như tiền thì dễ gây chú ý lắm.
Khi đó dù không có chuyện sợ cũng sẽ thành ra có chuyện.
Nói xong, Giang Phong khẽ cười, nhìn hai người họ.
Lương Tuấn Long suy nghĩ giây lát, rồi cười nói :
- Anh xem như thế này được chưa ?
Nói xong, gã đứng dậy, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc, miệng khẽ tươi cười, thần thái tiêu sái phong độ phiên phiên, ngay cả đôi mắt cũng toát ra ánh nhìn sâu thẳm mê hồn.
Giang Phong bật cười nói :
- Như thế mới giống bạch mã vương tử chứ.
Triệu Anh Khoa chỉ khẽ nhếch môi, cười mà không ra cười.
Lương Tuấn Long chỉ gã, nói với Giang Phong :
- Hắn cứ luôn ngốc ngốc như thế, chẳng biết cười đùa là gì đâu.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Được rồi.
Để ta bảo làm thẻ nhân viên cho hai cậu.
Kể từ lúc này, đối với người ngoài, hai cậu là trợ lý của ta.
Lương Tuấn Long hỏi :
- Ngày mai anh có kế hoạch gì không ?
Giang Phong nói :
- Sáng mai ta phải xuống Long Hựu Đông kiểm tra việc khởi công dự án của ta.
Lương Tuấn Long trầm ngâm, lẩm bẩm :
- Long Hựu Đông, cái tên này nghe quen quen nha.
Giang Phong chỉ vị trí của nó trên bản đồ.
Lương Tuấn Long a lên một tiếng, vỗ trán nói :
- Nhớ rồi.
Dưới đó có dự án khu dân cư nằm ở chỗ khỉ ho cò gáy, chẳng ai thèm mua, thành một dự án bất khả thi.
Chuyện này cũng đã từng gây xôn xao dưới đó dữ lắm.
Giang Phong ngạc nhiên :
- Cậu cũng biết cái dự án đó ư ?
Lương Tuấn Long nói :
- Có lần bọn em làm nhiệm vụ phải đi qua đó, và có nghe người ta bàn tán.
Chẳng lẽ dự án đó là của anh ?
Giang Phong nói :
- Không.
Ta mới chuyển nhượng lại thôi.
Sáng mai sẽ hoàn thành các thủ tục cuối cùng với phía chính quyền.
Lương Tuấn Long ngạc nhiên hỏi :
- Dự án đó không khả thi.
Xây dựng khu dân cư ở đó, người nghèo thì mua không nổi, còn người giàu thì ai lại chịu về xứ xa xôi đó ở.
Công ty thực hiện nó gặp khó khăn gần như phá sản.
Anh chuyển nhượng lại làm gì ?
Giang Phong nói :
- Khu đất đó rất lớn.
Ngoài 30 hécta khu dân cư, còn có 120 hécta khu du lịch nữa.
Ta chỉ tốn chưa đến 40 tỷ đồng mà đã chuyển nhượng lại được, quá rẻ.
Lương Tuấn Long lắc đầu nói :
- Không hiểu anh luôn.
Khu dân cư thì không cần nói, ở đó ai mà mua.
Còn cái khu du lịch đó cũng chỉ là chuyện viễn tưởng.
Ở đó có cái gì đặc biệt để người ta đi chơi chứ.
Gần thì quanh thành phố, xa hơn một chút thì ra Vũng Tàu hoặc xuống Miền Tây.
Ai thèm đến đó.
Anh đổ tiền vào đó, coi chừng đổ sông đổ biển luôn đó nha.
Giang Phong mỉm cười :
- Ta không có ý định xây nhà bán, cũng không mở khu du lịch kiếm tiền, người ta không đến cũng đâu có vấn đề gì.
Lương Tuấn Long ngơ ngác hỏi :
- Anh không xây nhà bán, cũng không mở khu du lịch, vậy chuyển nhượng lại làm gì ? Anh đừng nói là mở khu công nghiệp nha.
Giang Phong cười nói :
- Cậu đoán đúng rồi đấy.
Lương Tuấn Long cả kinh :
- Anh nói … khu công nghiệp … ở đó.
Giang Phong nói :
- Ta có rất nhiều doanh nghiệp nằm ở rải rác khắp nơi.
Giờ ta cho di dời hết về đó, tập trung lại cho dễ quản lý.
Các doanh nghiệp chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực phần mềm, nơi làm việc càng yên tĩnh càng tốt.
Phần đất dư ra sẽ xây nhà cho nhân viên ở miễn phí.
Nếu còn dư nữa thì trồng cây xanh cho thoáng mát.
Lương Tuấn Long nói :
- Công viên phần mềm.
Anh định xây dựng công viên phần mềm nha.
Giang Phong gật đầu :
- Cũng gần như vậy đấy.
Lương Tuấn Long nói :
- Dự án này của anh khả thi, chẳng qua là do các công ty đó là của anh, anh muốn làm sao thì làm.
Chứ nếu người khác thì chẳng ai lại bỏ thành phố mà về cái nơi xa xôi hẻo lánh đó.
Hơn nữa, các công ty dời về đó rồi, quan hệ với khách hàng khó khăn