Nguyên Thành.
Thần Thánh quốc đô thành.
Thần Cung.
Như thường lệ, Giang Phong tra duyệt tấu biểu và nghe các vị đại thần tấu trình quốc sự.
Thần Thánh quốc thái bình an định, quốc thái dân an, kinh tế nhất hướng phồn vinh.
Kim khố của Giang Phong vì thế cũng tăng trưởng đáng kể.
Sự đâu vào đó cả, Giang Phong mới bảo Quân vụ đại thần kiêm Tiêu Kỵ Nguyên soái Vương Minh và Ngoại vụ đại thần Âu Khang Tử :
- Sắp tới ta cần nhiều tiền để chi dụng cho một số khoản đầu tư mới, các khanh hãy xem có thể gia tăng xuất khẩu vật tư vũ khí được không.
Nghe nói ở phương bắc chiến sự liên miên, loạn lạc bất đoạn.
Cả hai vội vâng dạ.
Âu Khang Tử nói :
- Bệ hạ yên tâm.
Bấy lâu nay Hán quốc và Đại Sở quốc giao chiến rất dữ.
Chúng ta xuất khẩu bao nhiêu vật tư vũ khí bọn họ đều mua hết.
Đặc biệt là chiến lược vật tư, bọn họ có nhu cầu rất lớn, chỉ có điều theo thông lệ thì những thứ đó bị hạn chế xuất khẩu cho dị nhân quốc độ.
Giang Phong nói :
- Không cần hạn chế nữa.
Trừ chiến mã, mọi thứ khác đều có thể xuất khẩu, miễn sao giá tiền hợp lý.
Vương Nguyên soái e ngại nói :
- Bệ hạ.
Như thế có vẻ không ổn.
Xuất khẩu đại lượng chiến lược vật tư có thể gây thêm nhiều loạn lạc hơn nữa.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Có gì mà không ổn.
Chúng ta chỉ xuất khẩu đến những nơi xa bản triều, tất nhiên sẽ không ảnh hưởng gì đến bản triều cả.
Hơn nữa, Hán quốc và Đại Sở quốc nằm ở Hán – Hoài lĩnh địa, là khu vực “tam bất quản”, không thuộc về nước nào hết, nên khi xuất khẩu vũ khí đến đó sẽ không ảnh hưởng gì đến quan hệ giữa bản triều với các nước.
Âu Khang Tử cũng nói :
- Nơi đó loạn lạc thì do bọn họ tự làm tự chịu, chẳng ảnh hưởng đến ai cả.
Chúng ta việc gì phải lo cho bọn họ.
Yên lặng đếm tiền là hay hơn cả.
Giang Phong nói :
- Chúng ta không xuất khẩu vũ khí vật tư đến đó thì những nước khác cũng sẽ làm thế.
Nghe nói bọn họ có sử dụng vũ khí đến từ Bắc triều và Đông Hải Liên minh.
Thậm chí Đông Hải Liên minh còn xuất khẩu chiến mã sang đó.
Vương Nguyên soái gật đầu nói :
- Vâng ạ.
Các tiểu quốc ở vùng Hán – Hoài lĩnh địa có lực lượng kỵ binh, mà chiến mã đại bộ phận có nguồn gốc từ Đông Hải Liên minh, tiểu bộ phận đến từ Bắc triều.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Các nước xuất khẩu vũ khí sang đó cũng là chuyện bình thường, có vấn đề gì đâu.
Bọn họ mua vũ khí về là để đánh lẫn nhau, chứ chẳng lẽ bọn họ dám tấn công Kinh triều, Bắc triều hay Đông Hải Liên minh à !
Vương Nguyên soái tán đồng nói :
- Vâng ạ.
Dù có ăn phải gan hùm mật gấu thì bọn chúng cũng không dám làm thế đâu.
Xem ra có xuất khẩu chiến lược vật tư đến đó cũng chẳng hề gì cả.
Thậm chí còn có thể tiến một bước mở rộng ảnh hưởng của bản triều.
Sự việc cuối cùng đã được quyết định, toàn lực triển khai xuất khẩu tư nguyên chiến tranh.
Đúng ra thể chế của Thần Thành quốc là quân chủ tập quyền, chính giáo hợp nhất, Giang Phong hoàn toàn có thể tự quyết đoán, ban chiếu thi hành.
Nhưng vì bình thường Giang Phong không quản quốc sự, nên mới coi trọng ý kiến của các vị đại thần, những việc quan trọng đều mang ra bàn bạc lấy ý kiến mọi người, rồi cuối cùng Giang Phong mới ra quyết định.
Tiếp đó, Chính vụ đại thần Lâm An chợt nói :
- Bệ hạ.
Nhắc đến vùng Hán – Hoài thần mới nhớ.
Có mấy tiểu quốc ở đó gửi quốc thư đến bản triều thỉnh bệ hạ bắc tuần, nhưng vì lời lẽ trong thư vô lễ quá nên chúng thần định bỏ mặc không lý đến.
Giang Phong ngạc nhiên nói :
- Đâu ? Lấy cho ta xem thử nào !
Lão Lâm An liền đi đến chỗ cất giữ văn thư hành chính, lấy một mảnh lụa trắng mang đến cho Giang Phong xem.
Thời này quốc thư được viết trên lụa.
Chỉ có chiếu chỉ của đế vương mới dùng lụa vàng, còn lại đều dùng lụa trắng.
Người bình thường thì viết chữ trên mảnh da dê (còn gọi là dương bì chỉ), hoặc là thẻ tre (trúc thư).
Ngoài ra người ta còn viết chữ trên thẻ ngọc (ngọc phổ), mảnh đá (thạch thư), tấm đồng (đồng thư), lá vàng (kim sách), lá bạc (ngân sách), ...!Giang Phong xem qua lá thư, thấy lời văn cũng bình thường, không có vấn đề gì nghiêm trọng cả.
Vấn đề ở đây là tư tưởng, tức chỉ bình thường đối với Giang Phong mà thôi, còn với bọn Lâm An, Vương Minh, Âu Khang Tử thì không.
Lá thư này do 4 tiểu quốc ở vùng Dĩnh Thủy, tức Dĩnh Thủy Liên minh, liên hợp gửi cho Giang Phong, giọng điệu trong thư như với người ngang hàng, và đó chính là điều khiến các vị đại thần bất mãn.
Đối với bọn họ, địa vị của Thần Thánh quốc và các tiểu quốc kia khác nhau một trời một vực, không thể xem là ngang hàng được.
Xem ra 4 vị quốc quân này chưa thâm nhập được vào bối cảnh của game, nên thành tựu trong game cũng chỉ có hạn mà thôi.
Giang Phong khẽ mỉm cười.
Lão Lâm An nói :
- Bệ hạ.
Lá thư này xin cứ bỏ mặc đi.
Theo thần thấy cũng chẳng cần phúc đáp bọn