Vương Mệnh

Đấu Giá


trước sau


Đầu giờ Thìn.
Lão sư gia của Phủ Đường trịnh trọng bước lên bình đài, tươi cười vòng tay chào hỏi khách nhân.

Quang cảnh ồn ào bỗng nhiên lắng đọng.

Ai nấy tập trung chú ý bình đài.

Đợi toàn trường hoàn toàn yên ắng, lão sư gia hắng giọng nói :
- Cung nghênh chư vị quang lâm phiên đấu giá đặc biệt do Phủ Đường và Tử Long Các liên hợp tổ chức.

Cung chúc chư vị luôn được an khang thịnh vượng, sức khỏe dồi dào; vạn sự thắng ý, tứ quý bình an; sinh ý hưng long khắp bốn biển, tài nguyên mậu thịnh tới ba sông; đường tài lộc vững như non Thái, đường công danh sánh tợ Đại Giang; mãn niên tài bảo đổ vào nhà, tứ quý gặp toàn điều đại cát; tiền bạc như nước đại hà, minh châu như là phấn thổ; xuất môn dụng tiền khai lộ, vào nhà lấy bạc trải sân; cuối năm quý tử xuất sinh, đầu năm ăn mừng nhà mới; phú quý vinh hoa trọn kiếp, thanh danh công đức cả đời; …
Lời hay ý đẹp đang tuôn tràn lai láng, càng nói lại càng hăng, chợt lão nhận thấy trong ánh mắt nhiều người lộ xuất hắc tuyến, vội dừng lại, nói vào chính đề :
- Giờ đây, phiên đấu giá chính thức bắt đầu, cung chúc chư vị … a a … cung chúc chư vị đạt được điều mong ước.
Lão định tuôn thêm một tràng “lời hay ý đẹp” nữa, nhưng chợt nhớ lại, nên dừng kịp.

Tiếp đó, phiên đấu giá chính thức bắt đầu.
Theo ý Giang Phong, phiên đấu giá được tổ chức trái với lệ thường, tức là vật phẩm cao giá sẽ được đưa ra đấu giá trước chứ không để lại cuối cùng.

Nếu không làm vậy, những người nhắm đến những vật phẩm giá trị sẽ không dám thẳng tay đối với những thứ khác.

Còn như sắp xếp của Giang Phong, những người không giành mua được vật phẩm cao giá sẽ có thể tận tình đối với những vật phẩm còn lại.

Như thế mới mang về cho Giang Phong nhiều lợi nhuận hơn.
Vật phẩm đầu tiên được mang ra đấu giá đương nhiên là …
- Kính cáo chư vị, đây là thư tiến cử của một vị đàn chủ trong Phi Điểu Hội.

Thư không đề danh, bất kỳ ai mang thư này đến cho … a a … người nào là chủ của bức thư này thì sẽ được biết.

Mang thư đến cho vị đó sẽ được gia nhập Phi Điểu Hội.

Vị đàn chủ viết phong thư này có người thân giữ địa vị rất cao ở Tổng đàn Phi Điểu Hội, do đó mà đường thăng tiến của chủ nhân phong thư này sẽ rất rỡ ràng.

Đương nhiên cần phải có thêm năng lực và khả năng giao tế nữa mới được.


Chứ kẻ vô đức vô năng thì muốn thăng tiến cũng khó.

Vị nào cảm thấy mình vô đức vô năng thì đừng nên tham gia đấu giá.
Lão sư gia vừa nói vừa giơ ra một phong thư.

Mấy lời lão nói làm quần hùng nóng mặt.

Không tham gia đấu giá tức là tự nhận mình vô đức vô năng.

Vậy thì … Tuy nóng mặt, nhưng những lời lão vừa nói cũng không có chỗ nào sai để mà bắt bẻ, hơn nữa lão lại là đại diện Quan phủ, dù không vui thì mọi người cũng đành nén giữ trong lòng.

Và đương nhiên, không thể không tham gia đấu giá, bởi có mấy ai chịu nhận mình là vô đức vô năng đâu.
Lão sư gia lại cao giọng nói :
- Phi Điểu Hội có đặc thù binh chủng là Thiên Không Kỵ Sĩ đoàn, cùng Hổ Báo Kỵ Sĩ đoàn của Tây Vu Phái là những kỵ sĩ đoàn nổi danh.

Nhưng tương truyền, Thiên Không Kỵ còn là khắc tinh của Hổ Báo Kỵ.

Vì Thiên Không Kỵ có thể tấn công Hổ Báo Kỵ, còn Hổ Báo Kỵ dù dũng mãnh thiện chiến cũng không thể tấn công được Thiên Không Kỵ.

Hơn nữa, Thiên Không Kỵ còn có ưu điểm là tốc độ cao và di chuyển không phụ thuộc địa hình địa vật, tự do cao tường giữa không trung, muốn đi là đi, muốn đến là đến.

Giá khởi điểm là 20 kim tệ.

Mỗi lần tăng giá không được ít hơn 1 kim tệ.

Phiên đấu giá … chính thức … bắt đầu.
Sau lời tuyên bố của lão là đến phiên quần hào cạnh tranh.

Qua cuộc náo loạn ở An Phú Trấn, mọi người đã biết là có thể kiêm nhiệm nhiều chức nghiệp khác nhau, ví như pháp sư kiêm tế tự.

Do đó mọi người đều mong giành được danh ngạch gia nhập Phi Điểu Hội.

Đương nhiên người nào đã gia nhập môn phái thì phải xin rời môn phái trước

khi gia nhập môn phái mới.

Danh hiệu Thiên Không Kỵ Sĩ, không trung tự do cao tường, đã khiến không ít người mơ tưởng.

Vì vậy mà …
- 21 kim tệ.
- 25 kim tệ.
- 30 kim tệ.
- Hừ, 50 kim tệ.
- Oa …
- Á.

Gia một lúc 20 kim tệ.

Lợi hại nga.
- Hứ, 100 kim tệ.
- Oa …
- Có lầm lẫn không vậy.
- Gia gấp đôi a, một lúc đến 50 kim tệ a.
- Úc.
- Hư hư, tủi thân quá.

Xem các đại gia đấu giá, toàn đại quảng trường xuất hiện đủ loại thanh âm.

Hỗn loạn thanh âm truyền đi toàn thành.

Lão sư gia phải gọi một gã thống lĩnh lên bình đài bắc loa kêu gọi ổn định trật tự, phiên đấu giá mới có thể tiếp tục.

Mọi người không hô hào nữa, nhưng ánh mắt nhìn các đại gia đầy vẻ sung bái, ngưỡng mộ, thậm chí ganh tỵ, ghen ghét đủ cả.


Bọn họ không biết rằng, mấy trăm kim tệ, mấy chục lượng vàng, đối với nhiều đại gia cũng chỉ là chi phí của một cuộc ăn chơi.

Chẳng phải có nhiều vị bỏ ra cả bạc tỷ để cá độ hay đi chơi casino đó sao.

Một sự hứng thú, một phần vinh dự, hoặc là một chút hư danh, chỉ cần bọn họ thích là sẽ nỗ lực tranh thủ, qua đó chứng minh giá trị của bọn họ.
- 110 kim tệ.
- Bao nhiêu đó cũng lên tiếng.

200 kim tệ.
- Nhỏ nhặt.

300 kim tệ.
- Hắc hắc.

Xem ra các ngươi không đủ tiền rồi.

Đáng tiếc ôi đáng tiếc.

500 kim tệ.
- Long Nhị.

Ngươi đừng lên mặt.

Hứ.

Thử xem ai thua ai.

1000 kim tệ
- Ai.

Mạnh miệng quá ta.

Coi chừng vét sạch túi, không còn tiền phát triển Linh Sơn thôn đó.

1500 kim tệ.
- Hứ.

Ta nghĩ các ngươi cần phải lo Thần Long thôn của các ngươi thì hơn.

2000 kim tệ.

Sau khi qua con số 1000 kim tệ, đa số đã bỏ cuộc, chỉ còn lại hai thế lực cạnh tranh kịch liệt.


Qua các lời khích bác nhau giữa bọn họ, mọi người mới biết được chính là hai thế lực chủ chốt gây nên cuộc náo loạn ở An Phú Trấn đêm qua.

Xem chừng cả hai đều là tử đối đầu.

Giang Phong giờ mới biết là đã có người chơi kiến thôn thành công, thầm lo lắng cho thị trường vật tư sau này, quyết định lát nữa sẽ đặt mua thêm thật nhiều vật tư để dự phòng, và khi vật tư tăng giá cũng có thể bán lại mà kiếm lời.

Theo như công bố của “Kinh Vương Tập đoàn”, vật tư trang bị bán trong các trấn thành không phải muốn mua bao nhiêu cũng có, mà chỉ có tương ứng với năng lực sản xuất của các trấn thành.

Đương nhiên, một trấn thành có thể bán thứ mà ở đó không sản xuất, phải chuyển từ nơi khác đến, nhưng tổng sản lượng là cố định.

Ví dụ như cẩm thạch trắng mỗi trấn thành chỉ có 2 vạn đơn vị.

Khi Giang Phong mua hết thì phải một thời gian khá lâu sau mới có thêm.
Trong lúc Giang Phong đang mải suy nghĩ, giá đã tăng vọt lên rất nhiều.

Sau một phen kịch liệt cạnh tranh, cuối cùng phong thư đã thuộc về một người dường như thuộc thế lực sở hữu Linh Sơn thôn với giá cuối cùng 4500 kim tệ.

Giang Phong như không còn dám tin vào tai mình.

450 lượng vàng a.

Tài đại khí thô có khác.

Nếu như Giang Phong biết được thế lực đứng sau bọn họ, có khi còn cho rằng giá đó chẳng đáng là bao.

Hơn nữa, bọn họ còn nghĩ đến tác dụng khác của chức nghiệp này, mà có khi đối với bang hội còn quan trọng hơn truyền tin hay chiến đấu.

Chỉ là hiện Giang Phong đang vô cùng hoan hỉ, không nghĩ nhiều như vậy.
Lão Tổng trấn cũng cười nói :
- Chúc mừng huynh đệ.
Sau khi trừ đi 3% thuế, Giang Phong còn được 4365 kim tệ.

Một khoản không nhỏ a.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện