An Phú Trấn, Nha Phủ nội sảnh.
Sau khi trở về An Phú Trấn, Giang Phong đã cho gọi Vương Đại tướng quân và lão sư gia Lâm An đến mật bàn.
Nguyên nhân là vì bức Mật hàm mà Giang Phong thu được khi sát tử Man binh.
Lúc trước, Giang Phong định mang nó đến Lục Hoa Thành giao cho Quan phủ, nhưng chợt linh quang nhất thiểm, nghĩ đến hai người họ cũng là văn võ quan viên, nên quyết định thử xem sao.
Quả nhiên Giang Phong đã đoán đúng.
Vương Đại tướng quân xem xong Mật hàm, sắc mặt nghiêm trọng, nói :
- Đại nhân.
Man tặc thật xảo quyệt.
Bọn chúng đang chuẩn bị tấn công bản triều.
Giang Phong nghe lão giải thích xong, cũng nhíu mày trầm ngâm.
Chuyện này quan hệ trọng đại, mà An Phú Trấn cũng bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng, có muốn trí thân sự ngoại cũng không được.
Suy nghĩ giây lát, Giang Phong bảo :
- Sự quan trọng đại.
Hãy mời nhị vị phó Viện trưởng đến đây mật nghị.
Lão Lâm An phụng mệnh đi ngay.
Học Viện cũng sát Nha Phủ nên chỉ lát sau là Giang lão và Hồ lão phu tử cũng đã đến nơi.
Thấy mọi người có vẻ trầm trọng, Giang lão hỏi :
- Có chuyện chi thế ?
Giang Phong đưa mắt nhìn Vương Đại tướng quân.
Họ Vương hiểu ý, liền lấy bức Mật hàm đưa cho Giang lão xem.
Bức Mật hàm này lấy được từ chỗ lão Man tộc đại vu, mà lão này thống lĩnh đến hơn trăm Man binh và nhiều Man vu khác nên địa vị chắc chắn không tầm thường.
Bức Mật hàm này có khá nhiều tin tức trọng đại.
Giang lão xem xong mật hàm, đưa cho Hồ lão phu tử xem, trầm giọng nói :
- Tình hình nghiêm trọng.
Phải lập tức báo cho triều đình để kịp ứng phó.
Giang Phong gật đầu khen phải.
Hồ lão xem qua xong rồi đưa lại cho Giang lão, giục lão nhanh chóng hành động.
Giang lão lại dùng chiếc hộp khắc truyền tống pháp trận chuyển Mật hàm đến Vương Đô.
Xong đâu đấy, Giang Phong hỏi :
- Chiến tranh sắp xảy ra, lại liên quan trực tiếp đến bản trấn.
Chúng ta nên chuẩn bị thế nào ?
Vương Đại tướng quân nói :
- Đại nhân.
Chúng ta cần phải toàn lực bị chiến, tăng gia quân đội.
Cần khẩn cấp chinh binh, rồi huấn luyện quân đội.
Giang lão đồng tình :
- Phải đó.
Cần khẩn trương huấn luyện quân đội để đối phó với chiến tranh.
Đưa tân binh ra trận sẽ khiến chiến đấu bất lợi.
Vương Đại tướng quân nói :
- Bản trấn kiến trúc quân sự thiếu thốn, tốc độ huấn luyện không được nhanh.
Hồ lão phu tử nói :
- Bản trấn với Lục Hoa Thành quan hệ thân mật.
Có thể đến đó luyện quân.
Giang lão khen phải :
- Huấn luyện ở quân doanh trên Lục Hoa Thành tốc độ nhanh hơn gấp ba.
Song phương quan hệ thân mật, hơn nữa tình hình khẩn cấp, môi hở răng lạnh, chúng ta đến đó luyện quân sẽ không có vấn đề gì đâu.
Giang Phong gật đầu, hỏi :
- Hiện giờ chúng ta đã có được bao nhiêu thiết cấp tế tự rồi.
Giang lão nói :
- Thời gian không nhiều, mới đào tạo được hai khóa, được hai mươi người.
Giang Phong nói :
- Được rồi.
Ta sẽ đưa bọn họ đến Lục Hoa Thành tựu chức để hoàn thành lời hứa trước đây.
Nhân tiện tuyển mộ thêm quân đội và mượn chỗ huấn luyện luôn.
Chợt nghĩ đến một chuyện, Giang Phong nói :
- Trước giờ chúng ta chỉ đào tạo tế tự trong Học Viện, lẽ nào Thần Miếu lại không có cơ cấu đào tạo tế tự.
Hay là ông thử vào Thần Miếu đào tạo xem sao.
Hiện đã có hai ngân cấp tế tự, đã có thể phụ trách công việc ở Học Viện.
Giang lão nói :
- Phải đó.
Để lão thử xem sao ?
Giang Phong lại bảo lão Lâm An :
- Bản trấn chỉ có duy nhất Bạch Thạch Trại là xuất sản đá, cần đặc biệt chú ý phát triển nơi đó.
Lão Lâm An vâng dạ, nói :
- Đại nhân.
Tính thêm số lưu dân theo đại nhân về, hiện bản trấn đã vượt qua con số một vạn nhân khẩu.
Đại nhân có định thăng cấp bản trấn hay không ?
Giang Phong nói :
- Đương nhiên.
Hy vọng sau khi thăng cấp, bản trấn có thể đóng được thuyền lớn hơn.
Để lát nữa qua Lục Hoa Thành sẽ tiến hành các thủ tục luôn.
Vương Đại tướng quân chợt nói :
- Đại nhân.
Theo ý thuộc hạ, chúng ta